Chương Sau Chương Tiếp Lăng Hàn tâm niệm vừa động, thu bản đồ và quả trứng vào trong Hắc Tháp, về sau lãnh đạm nói:
- Tuy các ngươi không phải tặc phỉ, nhưng không tốt hơn chỗ nào. Cho các ngươi cảnh cáo cuối cùng, xin lỗi ta, bằng không, các ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
- Thực sự là buồn cười, lúc này còn dám uy hiếp chúng ta!
- Trực tiếp giết hắn, dù sao không gian linh khí lại chạy không được!
- Đúng, làm thịt, chúng ta chính là đệ tử của Thiên Kiếm Cung!
Bảy người này đều nói.
Thiên Kiếm Cung?
Lăng Hàn nhất thời sát khí bùng cháy, còn không có đi tìm Ngũ Tông phiền phức, cái này liền gặp được.
Thật đúng là có phong phạm của Ngũ Tông, lớn lối như vậy.
Hắn thản nhiên nói:
- Các ngươi không sợ ta có hậu trường, có thể trở tay liền diệt Thiên Kiếm Cung gì kia?
- Ha ha, người chân chính có hậu trường, sẽ như ngươi một người chạy loạn, khẳng định có người hộ đạo ở trong bóng tối bảo hộ.
Một người trẻ tuổi nói, cho bọn họ là ngu ngốc sao, người nào dễ chọc người nào không dễ chọc, bọn họ biết rất rõ.
- Hơn nữa, nói cho ngươi biết một việc.
Một người trẻ tuổi khác nói.
- Phàm là người thế lực lớn, trên người đều có tiêu chí rõ ràng!
Hắn giơ tay áo lên, chỉ thấy phía trên thêu một thanh kiếm, rất nhỏ, không chú ý mà nói thật đúng là nhìn không thấy.
Thì ra là thế.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Cám ơn tin tức này của các ngươi, mà ban thưởng, chính là ta đưa các ngươi lên đường!
Hắn muốn đẩy ngã Ngũ Tông, nhưng không có ý đuổi tận giết tuyệt tất cả mọi người, bởi vì hắn cho rằng trong môn phái lại tệ cũng có người chính nghĩa, bởi vậy, hắn chỉ dự định giải tán Ngũ Tông, tru diệt nhân vật cao tầng, tiếp đó để những người khác rời đi.
Nhưng đám người trước mặt này, ha hả, để hắn dâng lên sát ý.
- Thực sự là dõng dạc!
Bảy người này đều cười lạnh, chớ nhìn bọn họ trẻ tuổi, nhưng cái nào không phải tu luyện hai ba chục vạn năm, trong tay không biết nhiễm qua bao nhiêu tiên huyết, làm sao có thể có lòng dạ đàn bà.
- Bản đồ bảo tàng quan hệ quá nhiều, tuyệt không thể lưu người sống!
- Giết!
Bảy người xuất thủ, không lưu tình chút nào.
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt, kiếm khí như mưa, cuồng tảo về phía bảy người.
Trước không có hạ sát thủ, không phải là hắn nhân từ nương tay, mà là không có tập quán lạm sát, nhưng bây giờ đám người này muốn chết mình, vậy hắn tự nhiên không ngại đưa bọn họ đi Tây Thiên.
- Không tốt!
Lão giả vừa thấy Lăng Hàn xuất thủ, nhất thời quá sợ hãi.
Thật đáng sợ, rõ ràng chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhưng bộc phát ra chiến lực lại sắp có thể sánh ngang hắn.
Phải biết rằng, Lăng Hàn đã là tiểu cực vị trung kỳ, lực lượng trên Lục Tinh, bởi vậy, chiến lực trên thực tế của hắn là trung cực vị đỉnh phong, này là đáng sợ đến bực nào?
Phốc phốc phốc, bảy người đồng thời bị kiếm vũ đánh nát đầu, không có một ai toàn thây.
Tuy lão giả xuất thủ, nhưng vẫn chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảy hậu bối bị tàn sát.
Đây chính là thiên tài tông môn nuôi dưỡng mười mấy, hai mươi vạn năm a!
Trong lòng lão giả nhỏ máu.
Hắn hung tợn nhìn Lăng Hàn:
- Tiểu tử, lão phu muốn bầm thây ngươi!
Thế lực Nhật Nguyệt Cảnh giống như Thiên Kiếm Tông, người mạnh nhất cũng bất quá là Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, vì vậy, Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị cũng là lực lượng không thể coi thường, thậm chí có thể nói là trụ cột vững vàng trong tông.
Nhưng bây giờ thì sao, lại bị thu gặt, vô số tài nguyên tích lũy hóa thành nước chảy về bi*n đ*ng.
Lão giả có đầy đủ lý do tức giận, mở ra bàn tay lớn, hai Nhật Nguyệt hiện lên, tản ra sát khí vô tận.
Đại cực vị trung kỳ.
Thình thịch!
Lăng Hàn một quyền đón nhận, nhưng lập tức bị đánh bay, chênh lệch hai tinh lực lượng thật có chút lớn, làm cho cả người hắn phun ra một đoàn huyết vụ, hoàn hảo, Thần cốt cứng cỏi, không có bị chặt đứt.
- Tốt tiểu tử ngươi!
Lão giả nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trên mặt có khiếp sợ mãnh liệt.
Nếu so cảnh giới, hắn cao hơn Lăng Hàn trọn hai cảnh giới nhỏ, trên lý thuyết mà nói, đây là chênh lệch tới tám tinh, Lăng Hàn tuyệt đối bị giết trong nháy mắt. Nhưng sự thực lại khác, tuy lực lượng của Lăng Hàn không địch nổi, nhưng chỉ bị đả thương, không chết, thậm chí ngay cả trọng thương cũng không tính.
Điều này khiến người ta như thế nào tin tưởng?
- Nhưng, ngươi vẫn khó thoát cái chết!
Lão giả lạnh lùng, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, dù cho không thể trong nháy mắt giết Lăng Hàn, nhưng chỉ cần oanh nhiều vài cái, tiểu tử này cuối cùng vẫn phải chết.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Chưa chắc đâu!
Lấy ra một viên Lôi Bạo đan dùng, ba ba ba, cả người nhất thời đan xen Lôi quang, lực lượng tăng lên rất nhiều.
Lôi Bạo đan, có thể đề thăng hai tinh chiến lực!
Lăng Hàn phất tay một cái, khí thế tăng vọt, chỉ cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng.
Lôi Bạo đan là Thần Đan cấp sáu, trên lý thuyết có thể để năng lực chiến đấu của một Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị đề thăng hai tinh. Chẳng qua cảnh giới càng cao, biên độ tăng lên lại càng nhỏ.
Bây giờ năng lực chiến đấu của Lăng Hàn đã vào tới trung cực vị đỉnh phong, vì vậy, Lôi Bạo đan không còn hiệu quả tăng lên hai tinh, mà chỉ hơn một tinh chút xíu, nhưng cái này cũng phi thường đáng sợ, lực lượng tăng vọt thập bội a.
- Trở lại!
Hắn lao lên, chủ động triển khai sát phạt lão giả Thiên Kiếm Cung.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Hai người không ngừng đối oanh, ở trên so đấu lực lượng, vẫn là Lăng Hàn rơi vào hạ phong, dù sao cũng kém một tinh.
- Ha ha, thanh niên, chết sớm thì sớm siêu sinh, còn không từ bỏ chống lại, để lão phu tiễn ngươi lên đường, chí ít cũng có thể cho ngươi chết không thống khổ!
Trong lòng lão giả đại định, đối phương dùng thuốc cũng không gì hơn cái này.
- Ngươi cao hứng quá sớm rồi!
Lăng Hàn vận chuyển thiên kiếp chi lực, nhất thời tản mát ra một tia thiên uy.
- Cái gì!
Lão giả nhất thời biến sắc, cổ uy thế này làm cho tâm can của hắn đều co rụt lại.
Trên người một thanh niên làm sao có thể tản mát ra uy thế như vậy? Thật đáng sợ, làm hắn như đối mặt đại năng, hiện lên kính nể vô tận, ở dưới áp chế như vậy, lực lượng của hắn nhất thời sụt giảm thập bội.
Lực lượng... ngang hàng.
- Tại sao sẽ như vậy!
Hắn nhịn không được kinh hô.
Lăng Hàn cười nhạt, ngoại trừ hắn ra, ai có thể ở trong thiên kiếp ung dung phỏng đoán, từ đó có thể ngộ? Người độ kiếp, đều phải toàn lực ứng phó, mà hắn, khí lực vượt qua cảnh giới một tầng thứ, dù cho ở trong thiên kiếp cũng có thể bình tĩnh tâm thần.
- Lão đầu, chịu chết đi!
Tuy lão giả giật mình, nhưng không có bối rối. Tuy thủ đoạn của đối phương lớp lớp, nhưng bây giờ lực lượng song phương cũng chỉ ngang hàng mà thôi, lại có sợ gì a?
Cảm hứng mới