- Ngươi dám!
Mạc đan đồng quát lớn, dù nói thế nhưng hắn không ngừng lui ra sau, hắn thật sợ Lăng Hàn, trước kia có ai dám đánh hắn? Cách đó không lâu hắn bị Lăng Hàn đánh một trận, tự nhiên ký ức còn mới mẻ.
Lăng Hàn cười to:
- Nếu ngươi không có tật giật mình, hiện tại lui làm cái gì?
Lui cái gì, đương nhiên là bởi vì bị ngươi dọa sợ rồi.
Mạc đan đồng lại không thể nói rõ, bởi vì như vậy sẽ làm hắn êếu thế, hắn cố chấp đề thăng sĩ diện, nói:
- Ta không chấp nhặt với người dã man như ngươi, đại nhân nhà ta nói, muốn phải lập tức tới gặp hắn! Nếu ngươi không nghe... Tự gánh lấy hậu quả!
Hắn đang dùng Tử Thành đan sư áp Lăng Hàn, đan sư tứ tinh có thể so với Tiên Vương, ngươi có nghe qua chưa?
Lăng Hàn không chút nhường đường, nói:
- Há, ta chỉ biết ngươi giả truyền ý chỉ! Còn nữa, nếu như ngươi làm hỏng việc hai lần, không biết sẽ như thế nào?
Mạc đan đồng biến sắc, hắn được sủng ái nhưng không có nghĩa hắn có thể làm hỏng việc.
Hai lần không hoàn thành mệnh lệnh Tử Thành Đan Sư giao phó, Lăng Hàn sẽ thảm nhưng hắn tốt hơn chỗ nào? Hắn lại không phải đại nhân vật không thể thay thế.
- Lăng Hàn, ta không có giả truyền ý chỉ, chính đại nhân nhà ta lệnh cho ta bảo ngươi tới.
Hắn thở ra, không hề gây sự.
Hiện tại quan trọng nhất là lừ gạt Lăng Hàn đi tầng năm, chỉ cần đến nơi đó, Tử Thành đan sư hạ nghiêm lệnh, Lăng Hàn sẽ không thoát khỏi một kiếp.
Nhưng bây giờ Tử Thành đan sư không có ra lệnh bắt Lăng Hàn mang đi, hắn dám xằng bậy sao? Hắn có thể lợi dụng thanh danh Tử Thành đan sư trong hạn độ nhưng tuyệt đối không dám bịa đặt, hắn biết quy củ này.
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Nói mà không có bằng chứng, chính ta cũng không tin.
Mạc đan đồng phát điên, tại sao hắn gặp người không nói lý thế này? Hắn do dự một hồi mới cắn răng nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng theo ta đi?
Nghe được câu này, mọi người đều kinh ngạc, hiển nhiên Mạc đan đồng đã chịu thua.
Hắn cũng biết chịu thua.
Người này chính là tiện nhân! Ngươi xem, ngươi càng cung kính với hắn, hắn càng kiêu ngạo, chỉ khi bị Lăng Hàn đánh một trận liền biến thành bé ngoan.
Khốn kiếp!
Đối với Mạc đan đồng mà nói đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Hắn phải cúi đầu với kẻ nhục nhã mình, hắn cảm thấy biệt khuất. Hắn có thể làm Tử Thành đan sư bất mãn một lần nhưng không thể có lần thứ hai.
Hắn không thể thừa nhận lửa giận của Tử Thành đan sư.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Ai nha, chân ta đau quá.
Hắn lấy một cái ghế ra, sau đó bắt chéo chân, dụng ý rất rõ ràng.
Đến bóp chân cho ta!
Dựa vào, thuộc loại trâu bò!
Mọi người cảm thấy nội tâm chấn động, lá gan của Lăng Hàn quá lớn, hắn dám gõ Mạc đan đồng. Phải biết rằng người ta phục thị Tử Thành đại sư, ngươi coi mình là Tử Thành đan sư thứ hai sao?
Sắc mặt Mạc đan đồng đỏ bừng.
Ngươi quá mức rồi! Quá mức rồi!
- Lăng Hàn, ngươi không lưu lại đường lui cho mình sao?
Hắn lớn tiếng nói ra, chỉ cảm thấy vô cùng biệt khuất.
- Ta là người thế nào?
Lăng Hàn ung dung nói ra.
Đúng thế, Lăng Hàn căn bản không lên tiếng, tất cả cũng nhìn Mạc đan dồng, biểu lộ của hắn như thế, ai nhìn mà không rõ?
Mạc đan đồng cắn răng, nói:
- Điều kiện của ngươi là gì?
Lăng Hàn chỉ cười mà không nói.
Mạc đan đồng tức giận nhưng hắn không đánh lại người ta, chỉ có thể nhịn.
Trước kia hắn từng phụng lệnh Tử Thành đan sư triệu kiến ai thì ai cũng phải vội vàng đi gặp Tử Thành đan sư, có ai không kích động như con khỉ nhảy dựng lên, hơn nữa còn không ngừng cảm tạ hắn, bởi vậy hắn có thể thừa cơ đắn đo, thậm chí còn đưa tặng các món đồ.
Lăng Hàn lại khác loại, trực tiếp trở mặt với hắn.
Thời điểm này nhớ lại, Mạc đan đồng thật hối hận, kỳ thật lúc ấy chỉ cần hắn không ngạo khí như thế, thái độ tốt với Lăng Hàn một chút cũng không xảy ra chuyện hiện tại.
Ai bảo hắn xem Lăng Hàn trở thành những người hắn gặp trước kia?
Thời gian có thể gia tốc nhưng không thể thụt lùi, cho nên đã xảy ra thì không thể lặp lại.
Nếu thất bại lần này, hắn có khả năng thất sủng, ý nghĩa của thất sủng là thế nào?
Mạc đan đồng biết rõ, tuy hiện tại có rất nhiều người nịnh bợ hắn, nịnh nọt hắn hưng đó là vì hắn là người bên cạnh Tử Thành đan sư, mà hắn cũng đắc tội không biết bao nhiêu người, một khi mất đi biển hiệu vàng trên người, như vậy chờ đợi hắn chính là cái gì?
Khẳng định có rất nhiều người sẽ giết hắn.
Nghĩ đến khả năng này, hình ảnh đáng sợ như thế, hắn run rẩy một lúc, khẽ cắn môi đi về phía trước.
Không phải chứ, Mạc đan đồng thật sự sợ?
Mọi người nhìn vào trong mắt, kinh ngạc tới ngây người.
Thì ra người này thật sự ngoài mạnh trong yếu, trước kia đều quá sợ hãi hào quang trên người hắn, trên thực tế hắn cũng chẳng là cái gì cả.
Tất cả mọi người là giật mình, đều tự trách mình quá cẩn thận, bởi vì kính sợ Tử Thành đan sư cho nên cũng nâng Mạc đan đồng lên trời, trên thực tế hắn chỉ là một tên đan đồng mà thôi. Tử Thành đan sư là nhân vật cỡ nào, hắn thực sự bị một tên đan đồng ảnh hưởng sau đó đưa ra quyết định sai lệch sao?
Mạc đan đồng đi tới bên người Lăng Hàn, chịu đựng khuất nhục, ngồi xổm người xuống sau đó bắt đầu bóp chân cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn không hô ngừng, Mạc đan đồng không ngừng, thẳng tới qua nửa canh giờ Lăng Hàn mới duỗi người, nói:
- Được rồi, chân không còn đau, có thể đi.
Mạc đan đồng thở ra một hơi, sâu trong mắt ẩn chứa hung quang.
Chỉ cần hoàn thành Tử Thành đan sư phân phó, hắn nhất định sẽ làm Lăng Hàn đẹp mắt, nếu không làm đối phương sống không bằng chết, hắn cũng không phải họ Mạc.
Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, cười nói:
- Ánh mắt của ngươi dọa ta sợ đấy, ta nên ngồi ở đây thôi.
Hắn đặt mông ngồi xuống.
Con em ngươi ah!
Mạc đan đồng suýt phun máu tươi, ngươi cũng không thể chơi như ậy, ta vừa mới bóp chân cho ngươi trước mặt bao người, ngươi không thể trở quẻ nhanh như thế. Hắn thầm hận chính mình, vì cái gì lại lộ sát ý ra chứ, càng hỏng bét là bị Lăng Hàn nhìn thấy.
Hắn vội vàng nói:
- Không nên để Tử Thành đại sư chờ lâu.
Những lời này mang theo vài phần khuyên nhũ, còn có... Cầu khẩn, chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống nói: đừng đùa nữa.
Lăng Hàn thâm ý nhìn Mạc đan đồng, nhìn thấy trái tim đối phương đập mạnh, lúc này mới mở miệng, nói:
- Được rồi, vậy liền đi.
Mạc đan đồng vội vàng đi tới nâng Lăng Hàn, bộ dạng ân cần và cung kính làm mọi người lắc đầu, hiện tại Mạc đan đồng không còn ngạo mạn chút nào, quả nhiên ác nhân cần ác nhân trị.
Cảm hứng mới