- Ngươi từ nhỏ biểu hiện cho thấy thiên phú đan đạo cực cao. Xem ra, là ta kỳ vọng quá cao đối với ngươi, lại quên mất phải dạy ngươi làm người như thế nào.
Chư Phong lắc đầu, lộ ra biểu tình đau lòng.
Hắn dừng một chút, nói:
- Phạt ngươi trong vòng mười vạn năm không cho phép lại dùng họ Chư, lại càng không cho phép nói mình chính là môn hạ của một mạch Tử Thành. Lấy một thân phận của người tầm thường đi du lịch thiên hạ.
- Gia gia!
Chư Tử Quân thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn là truyền nhân xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Chư gia, hiện tại lại có thể bị lưu đày. Hắn làm sao có thể tiếp nhận được?
Ánh mắt Chư Phong chợt nghiêm túc, điềm nhiên nói:
- Chẳng lẽ muốn ta phế bỏ tu vi của ngươi, vĩnh viễn trục xuất ngươi khỏi Chư gia sao?
Sắc mặt Chư Tử Quân trắng bệch. Hắn biết gia gia đã hạ quyết tâm. Hắn chỉ đành chậm rãi từ dưới đất bò dậy, đi về phía bên ngoài. Từng bước từng bước nặng nề giống như đổ chì, lại giống như một lão đầu gần đất xa trời, tràn ngập sự mất mát.
Trong lòng Chư Phong nhất thời dao động. Hắn thiếu chút nữa mở miệng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng cuối cùng hắn ngậm chặt miệng lại.
Lăng Hàn nhìn thấy tất cả, trong lòng âm thầm thở dài. Chư Phong nhìn như đang trừng phạt Chư Tử Quân, thật ra dụng ý lớn hơn nữa là muốn khiến cho Chư Tử Quân rèn luyện một chút.
Chư Tử Quân ở trên đan đạo thiên phú có đủ, nhưng luyện đan không chỉ cần tới tay, còn có tâm!
Chỉ mong Chư Tử Quân có thể lĩnh ngộ được dụng tâm lương khổ của gia gia mình. Nếu như có thể ở trong mười vạn năm hoàn toàn hiểu ra, như vậy tiền đồ tương lai của hắn sẽ vô cùng sáng lạng. Nếu không, một người tâm tính hẹp hòi, thật ra bất kể ở trên võ đạo hoặc là trên đan đạo cũng không thể đi được quá xa.
Bên cạnh, Bành Hóa Niên cũng có chút run rẩy. Ngay cả đồ tôn như Chư Tử Quân còn vậy. Hắn làm đồ đệ hình như càng nguy hiểm hơn.
- Hóa Niên.
Quả nhiên, Chư Phong xử lý xong chuyện của Chư Tử Quân, sau đó đưa mắt nhìn qua.
- Sư phụ.
Bành Hóa Niên vội vàng bước một bước lại gần, bộ dạng vô cùng cung kính.
- Ngươi cũng cho ta rất thất vọng.
Chư Phong lắc đầu.
- Đồ nhi biết sai. Vẫn mong sư phụ cho đồ nhi một cơ hội hối cải để làm người mới!
Bành Hóa Niên sợ đến mức quỳ ở trên mặt đất.
- Ngươi sai ở nơi nào?
Chư Phong hỏi.
Bành Hóa Niên suy nghĩ một chút, nói:
- Đồ nhi lúc trước quá mức ngạo mạn, cho rằng mình là một Đan Sư tam tinh, lại có sư phụ là đại sư như vậy, liền tự cao tự đại, quên mất mình là ai.
Chư Phong gật đầu, nói:
- Khiến cho vi sư đau lòng, không chỉ vì ngươi đã điên cuồng đến mức quên mình là ai. Ngay cả dạy dỗ đồ đệ cũng vậy. Có thể thấy được ngươi bây giờ có bao nhiêu ngạo mạn.
- Đệ tử biết sai!
Bành Hóa Niên liên tục dập đầu.
- Đi xuống đi. Phạt ngươi luyện một nghìn lò đan dược. Trong lúc đó không được bước chân ra ngoài một bước. Hi vọng ngươi có thể một lòng ở trên đan đạo.
Chư Phong nói.
- Đệ tử tuân mệnh.
Bành Hóa Niên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng luyện một nghìn lò đan dược cần thời gian dài dằng dặc, nhưng tốt xấu gì cũng không bị khai trừ ra khỏi sư môn. Điều này khiến cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chư Phong phất tay một cái, để cho Bành Hóa Niên đi xuống. Sau đó hắn mới nhìn về phía Lăng Hàn, nói:
- Đã khiến cho tiểu sư đệ chế giễu.
- Làm gì có. Tam sư huynh một lòng nhào vào trên đan đạo, khó tránh khỏi những chỗ khác sẽ có sơ sót.
Lăng Hàn nói.
Chư Phong cười ha ha một tiếng, nói:
- Không nói những chuyện mất hứng này nữa. Sư phụ có khỏe không?
- Rất tốt. Mỗi ngày kiếm tiền, kiếm tiền đếm tới mức tay bị rút gân.
Lăng Hàn cũng cười.
Chư Phong không khỏi mỉm cười. Tử Thành đại sư cái gì cũng tốt. Chỉ là quá mức tham tiền. Bất kể chuyện gì, hắn chung quy sẽ nghĩ ra biện pháp để kiếm chút tiền.
Sư huynh đệ hàn huyên một hồi, Lăng Hàn liền cáo lui xuống. Bởi vì ở Mạc gia ở thành thói quen. Hắn liền uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Chư Phong, không đi qua. Dù sao lễ mừng của Chư Phong sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Qua lễ mừng hắn sẽ lên đường đi tới Tam Hoa Cốc.
Trở lại Mạc gia, Mạc Sương đã cầm tới phần tiền đặt cược Lăng Hàn nên có được. Hắn bỏ vào vài món trong thần khí không gian. Thiên Phượng Thần Nữ đang sung sướng kiểm kê. Mười phần là bộ dạng của một bà quản gia.
- A, Hổ Nữu?
Lăng Hàn không nhìn thấy Hổ Nữu, không nhịn được hỏi.
- Đừng nói nữa. Trước đó về đến nhà, kết quả còn dẫn theo một nữ nhân, muốn nàng đi cầu hôn. Kết quả Hổ Nữu lại đi ra ngoài.
Thiên Phượng Thần Nữ lộ ra vẻ mặt cổ quái nói. Nữ nhân bây giờ đều cởi mở như vậy sao? Ngay cả nữ nhân cũng muốn gả?
Lăng Hàn ngẩn ra, sau đó lắc đầu. Thật không nghĩ tới Liễu Hàm lại có thể si mê Hổ Nữu sâu như vậy, lại hoàn toàn không thể hoài nghi đối phương là thân nữ tử sao?
Đến buổi tối, Hổ Nữu cuối cùng đã trở về.
- Nàng làm gì người ta rồi?
Lăng Hàn cười hỏi.
Hổ Nữu chu miệng:
- Tuyệt đối chơi không vui. Sau đó liền không chơi nữa.
Nàng vốn tưởng rằng câu hồn của người ta đi, người ta sẽ không đi dây dưa với Lăng Hàn nữa. Nhưng không nghĩ tới mình bị dây dưa lại càng phiền hơn. Còn không bằng chỉ cần đơn giản là đuổi người bên cạnh Lăng Hàn đi.
- Nàng nói với nàng ấy, nàng là nữ nhân?
- Nói rồi.
Hổ Nữu gật đầu.
Lăng Hàn cũng gật đầu. Nếu như Hổ Nữu đã chính miệng thừa nhận mình là nữ nhi, nói vậy Liễu Hàm cũng có thể rất nhanh thoát khỏi đoạn tình cảm lưu luyến khiến cho người ta lúng túng này. Mặc dù nhất thời sẽ xấu hổ và giận dữ, nhưng chung quy vẫn tốt hơn so với kéo dài mãi.
Mấy ngày kế tiếp, Lăng Hàn liền hết sức giấu mình. Chủ yếu là không có người nào có thể lại gài bẫy. Hắn đổi tất cả tinh thạch lại thành Thần Thiết hai mươi giai. Nhưng sau khi Tiên Ma Kiếm cắn nuốt, vẫn còn thiếu một chút nữa mới có khả năng đạt được cấp bậc tứ tinh.
Cuối cùng đến ngày vui lớn của Chư Phong.
Khách đều tập trung lại. Thế lực Thăng Nguyên Cảnh đều xuất động lão tổ tông. Cho dù là Phổ Vân Tiên Vương cũng cố ý lệnh cho Liễu Kiệt qua, đại biểu hắn chúc mừng Chư Phong.
Lăng Hàn dẫn theo nữ hoàng, Hổ Nữu, Thiên Phượng Thần Nữ và Nhu Yêu Nữ trình diện. Tuấn nam mỹ nữ tất nhiên vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người. Nhưng trong ngày vui lớn hôm nay, cho dù lại là hoàn khố nhị thế tổ cũng không dám làm loạn. Nhiều lắm cũng chỉ nhìn thêm vài lần mà thôi.
Cảm hứng mới