Nếu như Lăng Phi Phàm bị đánh, phương diện võ viện kịp thời ra mặt, nghiêm trị Ngự Vô Địch, vậy chỉ cần công bằng xử lý, Lăng Hàn cũng không phải nhất định phải phá hư quy củ, nhưng cho tới bây giờ phương diện võ viện vẫn không có bất luận động tĩnh gì, liền để Lăng Hàn vô cùng phẫn nộ.
Võ viện đã mặc kệ, vậy cũng đừng trách hắn tự mình xuất thủ.
Hắn từng bước một leo núi, rất nhanh liền đi tới đỉnh núi.
- Ngươi là người phương nào?
Trước động phủ có người trông coi, lập tức nhìn Lăng Hàn quát.
Đây là một Tiên Vương tầng ba, tự nhiên không có khả năng thả ở trong mắt Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn không có thói quen lạm sát kẻ vô tội, nhân tiện nói:
- Kêu Ngự Vô Địch ra, ta muốn tính toán với hắn.
- Lớn mật!
Tiên Vương tầng ba này lập tức trách mắng.
Lăng Hàn lắc đầu, một chưởng vỗ ra, nhấn về phía trước.
Một chưởng này của hắn nhẹ nhàng, giống như lực cũng gì cũng không có, bởi vậy Tiên Vương tầng ba kia tự nhiên không sợ, đồng dạng một quyền nghênh đón Lăng Hàn.
Bành, chỉ tiếp xúc một cái hắn liền bị đánh bay ra ngoài, xương cốt cả người bị chấn vỡ nát, nhưng Lăng Hàn chung quy là thủ hạ lưu tình, cũng không có đánh chết hắn.
Cỗ lực lượng này cũng không có như vậy dừng lại, lại oanh đến trên ngọn núi, oanh, trong tiếng nổ, động phủ của Ngự Vô Địch liền bị san bằng.
Hưu, một bóng người bay ra, đứng ở trên bầu trời.
Chính là Ngự Vô Địch, hắn tóc đen tung bay, trên mặt tràn đầy lửa giận, lại có người dám oanh kích động phủ của hắn, cũng quá to gan lớn mật đi?
- Ngươi là ai?
Hắn nhìn Lăng Hàn quát.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Không biết ta rồi?
Ngự Vô Địch nhìn chằm chằm Lăng Hàn, chỉ cảm thấy Lăng Hàn có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đến cùng là ai.
Dù sao, kỷ nguyên này Lăng Hàn đều khổ tu, để ánh mắt, khí chất của hắn đều có biến hóa rất lớn, lại thêm Ngự Vô Địch đã sớm coi Lăng Hàn chết rồi, làm sao có thể sẽ nghĩ đến Lăng Hàn?
Bất quá, hắn cuối cùng có đại hận với Lăng Hàn, nhìn nhiều mấy lần, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, cắn răng nói:
- Lăng Hàn!
- Nhận ra rồi?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Ngươi thế mà còn chưa chết!
Ngự Vô Địch oán hận nói, lúc trước hắn bị Lăng Hàn đánh bại, không thể không sớm đột phá Tiên Vương, mà đi tới Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện, Lăng Hàn càng sáng tạo ra từng thần thoại, truyền thuyết, để hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.
Vốn cho rằng một kỷ nguyên này đối phương không ra, đã chết ở trên đường xung kích Thiên Tôn, không nghĩ tới lại xuất hiện.
Lăng Hàn gật đầu:
- Hôm nay hai người bị ngươi đả thương, một cái là nhi tử ta, một cái là cháu của ta, cho nên, ta là tới tính sổ sách.
Ngự Vô Địch đầu tiên là sững sờ, sau đó cười lạnh:
- Sớm biết, ta hẳn ra tay càng nặng một chút!
Hắn cực kỳ khoái ý, không thể ở trên thân Lăng Hàn chiếm được thượng phong, lại trút cho hậu đại của cừu nhân thu thập.
Thoải mái! Rất thoải mái!
Hắn nhìn Lăng Hàn, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Hiện tại đánh cũng đánh, ngươi lại có thể làm gì?
- Giết ngươi!
Lăng Hàn dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói.
- Ha ha, đây là võ viện, ngươi dám ra tay?
Ngự Vô Địch không hề sợ.
Lăng Hàn không nói thêm gì nữa, dưới chân khẽ động, liền đi về phía Ngự Vô Địch.
- Ngươi dám!
Ngự Vô Địch xuất thủ, oanh, hắn nắm lên một đại đạo đánh về phía Lăng Hàn.
Bành, đại đạo nện ở trên thân Lăng Hàn, lại ngay cả một điểm bọt nước cũng không có tóe lên, Lăng Hàn đưa tay, bắt lấy cổ của Ngự Vô Địch, thật giống như xách gà con, xách hắn lên.
Cực kỳ đơn giản.
Ngự Vô Địch tứ chi loạn động, cực lực giãy dụa, trên mặt của hắn tất cả đều là vẻ kinh hãi, làm sao mình ở trước mặt Lăng Hàn không chịu nổi một kích như thế?
Lúc trước ở trên Tiên Lộ, hắn chí ít cũng có thể liều cái tám lạng nửa cân, chỉ hơi rơi xuống hạ phong, nhưng còn bây giờ thì sao? Hai người căn bản không phải một cấp độ.
- Ngươi không dám giết ta!
Gương mặt của Ngự Vô Địch đã kìm nén đến đỏ bừng, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, bởi vì hắn biết đây là võ viện, Lăng Hàn không dám hạ sát thủ, tự nhiên không sợ.
- Mang ta đi tìm những người đồng loạt ra tay kia.
Lăng Hàn lạnh lùng nói, Ngự Vô Địch là chủ hung, phải chết, nhưng mấy người khác đả thương con trai mình cũng đừng hòng tốt hơn, nhất định phải nghiêm trị.
- Nằm mơ!
Ngự Vô Địch trừng mắt nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn chỉ là tay nắm chặt lại, lực lượng đáng sợ trào lên, tạp tạp tạp, xương cốt của Ngự Vô Địch lập tức phát ra rên rỉ.
- Ta, ta dẫn ngươi đi.
Ngự Vô Địch thỏa hiệp.
Ngự Vô Địch đáp ứng mang Lăng Hàn đi tìm “đồng bọn” của hắn, cũng không chỉ bởi vì hắn chịu không được dạng tra tấn này, mà muốn để Lăng Hàn đi ra ngoài, để người khác nhìn thấy hình dạng của hắn, tự nhiên sẽ kinh động phương diện võ viện, phái người tới cứu hắn.
Hắn tin tưởng, Lăng Hàn nhất định là bước vào chuẩn Thiên Tôn, thậm chí mạnh hơn, mới có thể một kích bắt hắn.
Dựa vào, Thiên Tôn khi dễ người, võ viện khẳng định sẽ quản.
Rất nhanh bọn hắn liền đi tới dưới một ngọn núi, đây là chỗ ở của một tiểu đồng bọn của Ngự Vô Địch, người kia gọi Trình Phi Văn, Tiên Vương tầng chín, nhưng tổ tiên không có cường giả Thiên Tôn cấp.
Cái tiểu tập thể này lấy Ngự Vô Địch cầm đầu, bởi vì chỉ có phụ thân hắn là Thiên Tôn, hơn nữa còn là Nhị Bộ.
Lăng Hàn lấy ra một khối Tiên Kim, trực tiếp luyện hóa thành xiềng xích, buộc Ngự Vô Địch, sau đó kéo lên núi.
Trên núi này cũng không chỉ có một cái động phủ, bởi vậy Lăng Hàn kéo Ngự Vô Địch lên núi bị rất nhiều người nhìn thấy, bọn hắn ai cũng chấn kinh, đây chính là Ngự Vô Địch a, đường đường Tiên Vương tầng chín, càng có một vị lão tử là Nhị Bộ Thiên Tôn, làm sao bị người xem giống như chó chết kéo đi?
Mà mãnh nhân lôi kéo Ngự Vô Địch kia là ai?
Lúc trước người cùng Lăng Hàn ở võ viện, hiện tại cơ bản đã lên Ngoại Vực chiến trường, ít có người còn lưu tại, bởi vậy không ai nhận ra Lăng Hàn.
Trong Võ viện, lúc nào ra một yêu quái như thế?
Ngự Vô Địch chỉ cảm thấy mất hết thể diện, bị người kéo xoay quanh như thế, về sau hắn còn diễu võ giương oai thế nào? Chỉ cần có người đề cập chuyện hôm nay, chỉ sợ hắn liền xám xịt đào tẩu a?
Hắn cắn răng, hắn thề, hắn nhất định sẽ xin phụ thân xuất thủ, oanh sát Lăng Hàn thành cặn bã.
- A!
Hắn kêu thảm, thân thể ma sát mặt đất, để da của hắn vỡ vụn, máu chảy đầy đất.
Cảm hứng mới