Đám người Lâm Lạc chỉ nhìn. Lăng Hàn hấp thu năng lượng vô cùng vô tận của Diệt Tuyệt, khi hắn hoàn thành bước cuối là có năng lực đánh phá mảnh thiên địa này.
Hiện tại hư không đã chết, Nguyên Thế Giới không thể sinh ra cái mới, chỉ có thể đặt hy vọng vào Lăng Hàn đánh mở cánh cửa thông hướng thế giới mới, không thì dù bọn họ không chết cũng sẽ khó chịu hơn là chết.
Sinh mệnh vô tận, cô đơn vô biên, yên tĩnh vô bờ bến.
Mười vạn năm sau Lăng Hàn đột nhiên mở hai mắt ra, một luồng sáng vụt qua như sấm sét.
Lăng Hàn huơ tay chân, lực lượng đáng sợ dâng lên. Dường như hư không chịu không nổi sắp vỡ nát.
Đám người Lâm Lạc kêu lên:
- Lăng Hàn!
Chờ đợi mười vạn năm chỉ là chuyện nhỏ với Thất Bộ Chí Tôn. Chờ đợi có giới hạn, nếu Lăng Hàn nói cho họ rằng hắn không thể phá mở thiên địa này, tuyệt vọng vô biên bao trùm thì đám người Lâm Lạc sẽ sống một ngày bằng một năm, cuối cùng nổi điên.
Lăng Hàn gật đầu nhìn đám người:
- Giờ ta đã có lực lượng mở ra cánh cửa đi thông thế giới mới, nhưng ta không biết bên đó có gì. Các vị đi hay ở?
Không có gì ngoài ý muốn, đám người Lâm Lạc tỏ vẻ muốn đi, ở lại đây dù có sống mãi thì được ích gì, không chịu nổi cô độc.
- Tốt, vậy để ta mở cánh cửa này ra!
Lăng Hàn đến nơi lúc trước xuất hiện cánh cửa ánh sáng, hắn vận chuyển tất cả lực lượng đánh ra một đấm.
Bùm!
Hư không chấn động mở ra một con đường.
Lăng Hàn xoay người lại, mỉm cười nói:
- Các vị, mời đi!
Đám người Lâm Lạc gật đầu.
Lâm Lạc đứng ra muốn làm tiên phong:
- Để ta tới trước cho.
Việc này khá mạo hiểm, ai biết bên ngoài có nguy hiểm gì, có lẽ Bát Bộ nhiều như chó? Một đấm, có thể giết Thất Bộ? Liều lĩnh ra ngoài lỡ bị người một bàn tay đập chết thì sao?
Không đợi Lăng Hàn ngăn cản Lâm Lạc đã tiến lên trước.
Lăng Hàn biết Lâm Lạc cố ý dò đường cho mình, lỡ như thật sự có nguy hiểm thì hắn có thời gian chuẩn bị.
Lâm Lạc giành đi trước nhưng khi vào cánh cửa đó thì từng bước khó khăn, mới đi có năm bước gã đã ngừng lại. Cánh cửa ánh sáng dường như có độ co giãn rất tốt bùm một tiếng hất Lâm Lạc trở về.
Cái này!
Lâm Lạc cười khổ nói:
- Muốn đi qua cánh cửa này cần có lực lượng vô tận.
Lâm Lạc vốn định thăm dò nguy hiểm thay Lăng Hàn, không ngờ chẳng thể làm được điều này.
Đám người Bạch Mễ Phạn, Tân Phó lần lượt thử nhưng không cách nào đi qua.
Để đánh mở cánh cửa cần tập trung năng lượng nguyên hư không, phỏng chừng để đi qua nó cũng phải có sức mạnh tương tự.
Lăng Hàn trầm ngâm nói:
- Các vị hãy vào vị diện trong người của ta đi, ta lo nếu ra ngoài rồi cánh cửa đóng lại thì ta không thể mở ra nữa.
Mọi người cùng gật đầu:
- Ừm!
Lăng Hàn thu mọi người vào trong cơ thể của mình, dù sao hắn đã diễn sinh ra trăm vạn vị diện siêu cao đẳng, mạnh hơn Nguyên Thế Giới ngày xưa nhiều, đủ sức chứa đám Thất Bộ.
Trong hư không mệnh mông chỉ còn một mình Lăng Hàn.
Lăng Hàn nhìn cánh cửa ánh sáng lại ngó ra sau lưng, trên mặt lộ nét dứt khoát, hắn xoay người sải bước.
Ong ong ong ong ong!
Lăng Hàn đi vào cửa ánh sáng, lực cản vô tận ập đến như muốn đẩy hắn ra phía sau.
Hèn gì đám người Lâm Lạc không thể vượt qua cánh cửa này, lực cản rất mạnh. Nhưng với Lăng Hàn có lực lượng nguyên hư không thì không thể cản trở hắn.
Lăng Hàn bước nhanh tiến lên, lực lượng hùng hồn chấn động. Lực lượng ngăn cản Thất Bộ trở nên thật nhỏ bé.
Lăng Hàn đi sâu vào, đằng sau cánh cửa ánh sáng là một con đường, nó mấp máy như có sự sống.
Bùm!
Hư không sau lưng Lăng Hàn sụp đổ, không gian mà hắn luôn cư ngụ sắp biến mất.
Tên đã bay đi không thể quay đầu, chỉ có thể tiến lên.
Lăng Hàn càng đi càng nhanh, ý chí của hắn dứt khoát, nếu đã quyết định thì hắn không có gì do dự nữa.
Đi tới, đi tới, đi tới.
Hắn muốn biết bên ngoài ‘ao nhỏ’ phải chăng thật sự có đại thế giới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không đằng sau sụp đổ, thậm chí ảnh hưởng đường hầm, cánh cửa ánh sáng vỡ nát.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đường hầm dần sụp xuống, đang lan nhanh tới chỗ Lăng Hàn.
Tốc độ này mau còn hơn bước chân Lăng Hàn tiến lên.
Tổ cha nó!
Lăng Hàn không biết lực phá hoại sụp đổ mạnh cỡ nào, có lẽ tổn thương được thân thể của hắn?
Nên tốt nhất là đừng để nó chạm đến mình.
Lăng Hàn bước nhanh như bay, như tia chớp.
Lăng Hàn đi nhanh khoảng nửa canh giờ sau Lăng Hàn đột nhiên phát hiện đằng trước không có đường.
Không có đường?
Lăng Hàn gầm lên giơ nắm đấm ngưng tụ toàn bộ lực lượng đánh tới trước.
Bùm!
Lực lượng của Lăng Hàn mạnh biết bao, một kích đánh mạnh đùng một tiếng phía trước vỡ nát, dù là thứ gì đều phải nát.
Ánh sáng bắn tới, đột ngột không báo trước làm Lăng Hàn phản xạ nhắm mắt. Rầm một tiếng Lăng Hàn ngã xuống đất.
Một thanh âm reo vui vang bên cạnh Lăng Hàn:
- Ha ha, thần thạch xuất thế! Thần thạch xuất thế!
Lăng Hàn sửng sốt, thầm lấy làm lạ. Rõ ràng hắn không nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương nhưng tại sao hắn hiểu nội dung trong đó?
Lăng Hàn muốn bò dậy nhưng cả người suy yếu, không có sức gượng dậy. Điều này làm Lăng Hàn vừa bất ngờ vừa hơi sợ. Lăng Hàn dung hợp lực lượng nguyên hư không thì mạnh đến mức nào, vậy mà đứng dậy cũng không nổi?
Lăng Hàn cố gắng trợn to mắt quay đầu nhìn, thấy một lão nhân đi tới gần. Lão già lùn tịt, tóc rối, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn và nụ cười điên cuồng.
Lăng Hàn cảm giác mình thật yếu ớt, như người thường, thậm chí không bằng người thường.
Phản ứng đầu tiên của Lăng Hàn là thả đám người Lâm Lạc ra khỏi cơ thể mình. Lăng Hàn không biết tại sao mình kiệt sức nhưng nhóm Lâm Lạc là Thất Bộ, đủ sức bảo vệ hắn bình yên.
Nhưng giây sau Lăng Hàn nhận ra rằng hắn không thể thả người ra ngoài.
Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Lão nhân đến gần, lật Lăng Hàn lại, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:
- Thần thạch tự nát, Thần Tử xuất thế giáng lâm Cổ Đạo tông ta, đây là trời ban, biểu thị tông ta tương lai sẽ vươn lên trong thời đại lớn sắp tới.
Lão nhân lải nhải cái gì đó, thần thạch, Thần Tử, là đang nói về hắn sao?
Lão nhân đè Lăng Hàn mạnh đến mức hắn không thể nhúc nhích:
- Đừng động đậy, nằm yên! Ngươi mới ra đời, tiêu hao hết lực lượng, đang rất yếu ớt. A, ngươi nghe hiểu lời của lão phu không?
Lão nhân nhìn Lăng Hàn, tràn đầy mong đợi.
Lăng Hàn lật người lại, hắn nhìn ra sau. Nơi đó có một đống đá vụn, có một khối đá rất lớn, phỏng chừng vốn là tảng đá to gần giống hình tròn, tuy đá đã vỡ nhưng mảnh nhỏ tận cùng tảng đá vẫn còn.
Cảm hứng mới