Vũ Văn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn. Ở thời khắc cuối cùng, đối phương vận dụng ra quyền pháp khiến cho hắn dường như mình nhìn thấy được một vị đại thánh yêu tộc!
Nhưng rõ ràng, trong yêu tộc bọn họ chỉ có hoàng thất mới là yêu hầu tộc.
Vô cùng cổ quái.
Cũng chấn động kinh ngạc giống hắn còn có tứ hoàng tử của yêu tộc.
Hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt có sự tham lam mãnh liệt.
Đó là Yêu Hầu Quyền, Yêu Hầu Quyền thật sự, mà không phải là bản không trọn vẹn do Lục Nhĩ Mi Hầu tộc bọn họ nắm giữ.
Hắn vô cùng khẩn cấp muốn có được.
- Tộc nho nhỏ, lại dám học trộm tuyệt bí của yêu tộc ta!
Hắn đi ra, lộ vẻ uy nghiêm đáng sợ nói. Bất kể như thế nào, hắn đều phải bắt lấy Lăng Hàn, cướp đoạt Yêu Hầu Quyền đối phương nắm giữ.
Lại tới!
Trước đó có ngũ hoàng tử yêu tộc như vậy, hiện tại tứ hoàng tử này cũng vậy. Xem ra Hầu ca truyền thụ bộ quyền pháp này rất lợi hại, bao giờ cũng có thể khiến cho yêu tộc nổi lên lòng tham.
- Không biết xấu hổ. Phụ thân ta nắm giữ quyền pháp, có quan hệ gì tới ngươi?
Đại Oa lập tức nhảy ra ngoài.
- Đúng, có quan hệ gì tới ngươi!
Tứ Oa, Ngũ Oa học theo.
Ngũ hoàng tử yêu tộc hoàn toàn không để ý chút nào. Hắn tất nhiên xem thường chuyện đi lý luận cùng mấy nữ hài tử. Tuy rằng mấy nữ hài tử này thực lực mạnh đến mức quỷ dị, nhưng còn chưa có tư cách để hắn xem làm đối thủ.
Ở trước mặt Yêu Hầu Quyền, tất cả đều có thể không đáng kể tới.
Lăng Hàn cười nhạt:
- Tiểu hầu tử, nơi này chính là Đế Đô của nhân tộc, ngươi cũng dám quát tháo?
- Thì tính sao?
Tứ hoàng tử của yêu tộc khinh thường nói. Người mạnh nhất ở đây cũng không quá Khai Khiếu Cảnh, xấp xỉ cùng hắn. Hắn mạnh mẽ bắt đi một người, ai có thể chống đỡ được hắn?
- Phải vậy không?
Một giọng nói già dặn vang lên. Chỉ thấy một lão nhân mặc trang phục thái giám bước chậm tới.
Thái giám?
Vậy khẳng định là từ trong hoàng cung đi ra. Nhưng một tên thái giám có thể phát huy tác dụng gì?
Tứ hoàng tử của yêu tộc nhìn về phía lão thái giám, nhíu mày. Lão thái giám này cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được, khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không dám làm càn.
- Ngươi là ai?
Hắn hỏi.
Lão thái giám gương mặt đầy nếp nhăn, cũng không biết bao nhiêu tuổi, mắt cũng không mở ra được, hình như bất cứ lúc nào lão cũng có khả năng chết đi. Hắn nói:
- Chỉ là một lão nô ở bên cạnh bệ hạ mà thôi.
Tứ hoàng tử của yêu tộc chưa từ bỏ ý định, nói:
- Chung quy nên có một cái tên chứ?
- Ha hả, lão nô Chu Kỳ, tên này đã rất nhiều năm không dùng tới.
Lão thái giám nói.
Chu Kỳ?
Ở trong lòng tứ hoàng tử của yêu tộc thầm lặp lại một câu. Nhưng hắn tin tưởng tuyệt đối chưa từng nghe qua cái tên này.
Nào chỉ là hắn, những người khác cũng vậy, căn bản cũng không biết Chu lão thái giám này có lai lịch gì.
Ngươi xem, mấy hoàng tử cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Có khả năng trước đây bọn họ căn bản cũng chưa từng biết về một vị như vậy.
- Xin hỏi Chu tiền bối, có chuyện gì?
Tứ hoàng tử của yêu tộc quyết định tiên lễ hậu binh. Hắn thực sự là nhìn không thấu được tu vi của lão đầu này.
- Cái này, đây là nhân tộc Đế Đô, không tới phiên yêu tộc quát tháo.
Chu Kỳ chỉ vào Lăng Hàn, lại nói.
- Lão nô tràn đầy đồng cảm, quyết định hoạt động xương già một chút, cầu xin tứ hoàng tử tha cho, không nên làm khó tiểu tử này.
Tứ hoàng tử của yêu tộc nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ, chậm rãi nói:
- Nếu như bản hoàng tử không đáp ứng?
Chu Kỳ không nói gì, nhưng cái lưng vốn đang còng lại đột nhiên đứng thẳng lên. Trong nháy mắt, hắn tản ra khí thế đáng sợ, giống như một vị ma thần viễn cổ đột nhiên sống lại.
Sắc mặt tứ hoàng tử của yêu tộc không khỏi tái nhợt. Thật may, hắn vốn chính là một mặt khỉ, lông xù, biến hóa này cũng không rõ ràng.
Hắn không rên một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.
Các yêu tộc còn sót lại thấy lão đại đã đi, vội vàng đuổi theo.
- Ha hả.
Chu Kỳ lại khôi phục dáng vẻ tuổi già sức yếu trước đó, nói.
- Trên đời này vẫn có nhiều người tốt. Bất cứ việc gì cũng nên dĩ hòa vi quý.
Hắn xoay người, cất bước đi.
Đừng thấy hắn bước từng bước một thong thả, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh người. Chỉ là vài bước thôi đã không thấy bóng dáng nữa.
- Đây là Súc Địa Thành Thốn sao?
Người có hiểu biết run giọng nói.
- Tiên pháp!
- Không, đây chỉ là một chút da lông của Súc Địa Thành Thốn, bằng không một bước chính là trăm dặm.
- Cho dù như vậy, điều này cũng quá kinh khủng!
- Thảo nào có thể dọa cho hoàng tử yêu tộc sợ chạy mất.
Mọi người đều nói. Mỗi người đều hiếu kỳ vô cùng. Trong hoàng cung lại còn che giấu một vị đại năng như thế?
Lăng Hàn cũng kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới ngoại trừ Trần Phong Viêm ra, Đế Đô lại còn có cao thủ cường đại như thế. Thảo nào vị đế vương này dám yên tâm lớn mật bế quan. Nếu thật sự xảy ra chuyện, vị đại thái giám này sẽ ra mặt giải quyết.
Hắn thu hồi bảo quả sinh mạng trên mặt đất. Việc cấp bách tất nhiên là khôi phục đạo cơ, cố gắng bù đắp lại bản nguyên sinh mạng đã tiêu hao.
Chỉ có điều, tất cả mọi người nhiệt tình kích động vây quanh. Lần này Lăng Hàn lại là đại anh hùng, một lần nữa bảo vệ tôn nghiêm của nhân tộc.
...
Trên không hạm.
Tứ hoàng tử của yêu tộc không rên một tiếng, giống như bàn thạch.
- Điện hạ, chúng ta đi đâu bây giờ?
Một yêu tộc đánh bạo hỏi.
- Hồi triều!
Tứ hoàng tử của yêu tộc phun ra hai chữ tới.
- Nhưng điện hạ, bệ hạ lần này lạig ra nghiêm lệnh, bảo chúng ta tổn thương uy phong của nhân tộc. Nếu lại trở về như vậy, sợ rằng sẽ bị bệ hạ trách phạt. Hơn nữa điện hạ cũng sẽ mất yêu mến của bệ hạ.
Một cận thần nói.
- Nói thừa!
Tứ hoàng tử của yêu tộc hừ một tiếng.
- Lão thái giám này lại là tu vi Tầm Bí Cảnh, làm thế nào tổn thương?
Cái gì!
Đám người Yêu tộc đều vô cùng kinh ngạc. Tầm Bí Cảnh? Làm sao có thể chứ?
Không phải nói người mạnh nhất nhân tộc cũng chỉ là Khai Khiếu Cảnh sao? Thế nào đột nhiên lại nhảy ra một Tầm Bí Cảnh.
Đây chẳng phải là cùng cấp bậc với bệ hạ sao?
- Thực lực của nhân tộc cường đại hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Phải mau chóng quay về thông báo với phụ hoàng, thay đổi sách lược trước đó.
Hiện tại trên dưới Đế Đô ngoại trừ nhiệt tình bàn tán về các loại cách thức của Lăng Hàn nhằm chống đỡ với mười giây của Vũ Văn Hống ra, chính là đều đang hiếu kỳ về thân phận của Chu Kỳ.
Cảm hứng mới