Đoàn người Lăng Hàn đi không xa, bọn họ đã đi tới nơi xuất hiện hỏa diễm.
Bọn họ cũng không phải người đầu tiên tới đây, bởi vậy, bọn họ cũng không phải người phát hiện ra đống lửa này, nơi đây có không ít người vây quanh.
Lúc đám người Lăng Hàn phát hiện tài liệu nhóm lửa thì kinh hãi.
Đó là một cánh tay!
Cánh tay dài khoảng trăm trượng, chỉ còn lại xương cốt, trên xương cốt có hỏa diễm màu xanh phóng thẳng lên trời.
Nơi này bầu trời u ám, không có mặt trời cũng không có ánh trăng và vì sao, giống như hỗn độn vĩnh hằng.
Sau khi tới nơi này, bọn họ cảm thấy khí lạnh giảm bớt không ít.
Khó trách nơi này nhiều người như thế, thì ra vì chống cự cái lạnh.
Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, trên xương cốt có phù văn rậm rạp, mà ngọn lửa bốc cháy xuất hiện đạo tắc. Có thể luyện đạo tắc vào trong cơ thể, người đó nhất định là Thánh Nhân.
Khốn kiếp, nơi này là cái quỷ gì, Thánh Nhân bị chém một cánh tay?
Khó trách mọi người đang sưởi ấm nhưng không dám tới gần, đây chính là Thánh Nhân thi, có uy lực khủng bố, tới quá gần sẽ bị uy áp đánh chết.
- Ha ha, Lăng Hàn!
Một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy Từ Kiệt như chim bay, hắn lao từ đống lửa tới trước mặt Lăng Hàn.
Gia hỏa này đã đột phá Chân Ngã cảnh, trên người tỏa ra khí tức khác biệt.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
- Có gì chỉ giáo?
- Luận bàn với ngươi một chút.
Từ Kiệt trực tiếp xông lên, trên mặt mang theo sát cơ không chút che giấu.
Tuy hắn không nhớ chuyện xảy ra trong Chân Long uyên, nhưng chính mình không có được số mệnh Chân Long mà Lăng Hàn đạt được, việc này nói rõ một việc, đó chính là hắn không có thắng Lăng Hàn. Việc này không ai nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không nhớ rõ, nhưng người nào cũng biết rõ kết quả trong đó.
Cho nên, hắn tự nhiên hận Lăng Hàn.
Hơn nữa, hiện tại Lăng Hàn bộc phát danh tiếng to lớn, từ đó áp chế tất cả Đế tử bọn họ, thậm chí có thể khiêu chiến thế hệ hoàng kim, làm sao có thể không bị Từ Kiệt ghen ghét cơ chứ.
Hắn đã đột phá Chân Ngã cảnh, mà Lăng Hàn không có, cho nên đây là cơ hội giết Lăng Hàn tốt nhất.
Cũng không cần trực tiếp ra tay, chỉ cần ném đối phương ra khỏi khu vực đống lửa, như vậy đối phương sẽ chết cóng.
Lăng Hàn cau mày, hắn là người thông minh cỡ nào, cho nên hắn đoán được suy nghĩ của Từ Kiệt, dù nghĩ thì nghĩ, Từ Kiệt đã bước vào Chân Ngã cảnh, đây chính là sự thật không thể chối cãi.
Bị người ta dẫm lên đầu, nếu không phản kích thì không phù hợp phong cách của Lăng Hàn.
Tốt, hắn muốn xem, sau khi Đế tử tiến vào Chân Ngã cảnh có lợi hại hay không.
Hắn lập tức ngưng trọng quyền kình đấm vào người Từ Kiệt.
Lúc này, hắn không hề giữ lại, bí lực và thể thuật cùng vận chuyển đánh ra lực lượng đủ sánh ngang Chân Ngã cảnh tam trọng thiên
Bành!
Hai người đối chiến với nhau, thân thể Lăng Hàn rung động, mà Từ Kiệt cũng bị chấn động, song phương đánh ngang tay.
Khốn kiếp!
Lúc này, tất cả mọi người ngây người.
Phải biết rằng, Từ Kiệt chính là Chân Ngã cảnh, hơn nữa hắn còn là Đế tử, cho nên dù hắn vừa mới bước vào cảnh giới này, lực lượng ít nhất cũng có thể sánh ngang Chân Ngã cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Nhưng Lăng Hàn lại đánh ngang tay với hắn.
Bọn họ đang nằm mơ sao?
Từ Kiệt ngây ngốc, hắn thề, hắn tuyệt không có giữ lại một tia lực lượng nào trong một kích này, cũng bộc phát toàn bộ chiến lực Chân Ngã tam trọng thiên, có thể rõ ràng chỉ là và Lăng Hàn đánh ngang, thằng này cũng quá biến thái a.
Ngươi chỉ là Sinh Đan cảnh mà thôi.
- Thực thật không ngờ, ngươi kiêm tu thể thuật và bí lực lại đạt tới tình trạng này.
Từ Kiệt hừ một tiếng.
- Cho nên, càng không thể lưu ngươi lại được!
Oanh, hắn lại đánh ra một quyền
Lăng Hàn vung quyền chống đỡ, thản nhiên nói:
- Cái gọi là Chân Ngã cảnh cũng không gì hơn thế này!
- Ha ha, ngươi cho rằng, Chân Ngã cảnh chỉ có lực lượng mạnh hơn hay sao?
Từ Kiệt cười lạnh.
- Hiện tại, ta sẽ cho ngươi biết một chút về lực lượng chính thức của Chân Ngã cảnh, chỗ đáng sợ của Đế tộc, cũng chỉ có đến cảnh giới này mới có thể phát huy ra được!
Hắn vận chuyển Đế thuật, rút thiên địa đạo tắc gia trì bản thân, dùng bộc phát thành lực phá hoại đáng sợ.
Nhưng hắn vừa mới làm thủ thế đã há to mồm, hắn không dám tin vào mắt mình.
Làm gì vậy, đây là chiến thuật gì?
Lăng Hàn cũng mặc kệ, hắn thả người lao tới, Thiên Đạo hỏa thiêu đốt, hắn thi triển Đồ Thần thuật tấn công Từ Kiệt.
Từ Kiệt vội vàng đón đỡ, bành bành bành, song phương kịch chiến nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Đám đông ngây người, nhất là những người vừa đột phá Chân Ngã cảnh, bọn họ biết rõ sau khi tiến vào cảnh giới này, thực lực sẽ tăng lên kinh khủng cỡ nào.
Từ Kiệt lại đánh ngang tay với Lăng Hàn, việc này không hợp đạo lý.
- Từ Kiệt cố ý nhường nhịn sao?
- Không có khả năng, hắn từng bị Lăng Hàn nhục nhã, hơn nữa bị áp chế lâu như vậy, bây giờ tu vi mạnh hơn có thể xoay người, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lần này.
- Như vậy đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, một gã Đế tử rung động, nói:
- Các ngươi thử xem vận chuyển Đế thuật.
- Làm gì vậy?
- Bảo các ngươi thử thì thử đi!
Tên Đế tử kia nói ra, hắn bắt đầu vận chuyển Đế thuật.
Những người khác cũng nghe theo, sau đó bọn họ đều biến sắc.
- Khó trách!
- Chúng ta không thể vận dụng thiên địa đạo tắc ở nơi này, cho nên không cách nào phát huy ưu thế của Chân Ngã cảnh!
- Dường như nơi này không tồn tại thiên địa đạo tắc!
Mọi người liên tục kinh hô, cuối cùng bọn họ đã hiểu vì cái gì Từ Kiệt không cách nào áp chế Lăng Hàn, bởi vì nơi này không có thiên địa đạo tắc, so với Sinh Đan cảnh mà nói, Chân Ngã cảnh chỉ có ưu thế về lực lượng, nói đến lực lượng, Lăng Hàn không thua gì bọn họ.
Cho nên, Lăng Hàn mới có thể đánh ngang tay với Từ Kiệt.
- Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì thế này!
Mọi người đều kinh hô, các Đế tử hoảng sợ, bởi vì át chủ bài của bọn họ ở chỗ này đều mất đi hiệu lực, ví dụ như Thế Tử Phù, ví dụ như Thiên Lý Độn Hành Phù, tất cả đều dựa vào thiên địa đạo tắc phát huy.
Tuy Lăng Hàn đang kích chiến nhưng tai lại nghe tám phương, hắn cũng thu hết tất cả nghị luận của Đế tử Đế nữ vào tai, hắn giật mình, khó trách chiến lực Từ Kiệt thấp hơn hắn tưởng tượng, thì ra hắn không thể vận dụng thiên địa đạo tắc.
Vậy thì không cần khách khí!
Lăng Hàn phát uy, chiêu chiêu bá đạo.
Khí lực của hắn cường đại, tuy không địch lại khí lạnh nhưng đối mặt công kích của Từ Kiệt vẫn có thể phát huy tác dụng, chiến lực hai người tương đương nhau, một người không sợ đả kích, một người chỉ có thể phòng ngự, điều này có thể giống nhau sao?
Từ Kiệt lâm vào hạ phong tuyệt đối.
Từ Kiệt phiền muộn, nội tâm rất ức chế, hắn cho rằng có thể áp chế Lăng Hàn, sau khi ra tay mới phát hiện ông trời đang hãm hại mình!
Đây là chỗ tốt sau khi đạt được số mệnh Chân Long sao?
Hắn không thể không lui, nếu không, hắn sẽ ăn thua thiệt.
Lăng Hàn truy kích, người khác muốn khi dễ hắn, như vậy không có gì để nói, đánh hắn nằm xuống đất là được.
Cảm hứng mới