Cái này, tất cả mọi người có chút động dung, này dính đến Thần Thú, chiến lực không thể cân nhắc theo lẽ thường.
Lăng Hàn có chút hứng thú nói:
- Vậy cũng phải kiến thức một chút a.
Hắn ở Phá Hư Cảnh quá mạnh mẻ, vẫn luôn là ưu thế áp đảo, hiện tại nếu có người có thể khiêu chiến hắn, ngược lại làm cho hắn kinh hỉ.
Vô địch quá con mẹ nó tịch mịch a.
Thấy Lăng Hàn tự tin như vậy, trong lòng tất cả mọi người hơi định, tuy Lăng Hàn không có ưu thế huyết mạch gì, nhưng vị này đồng dạng cũng là yêu nghiệt.
- Bệ hạ giá lâm!
Một nữ quan hô lớn, quanh quẩn ở trong luyện võ trường không dứt.
Xoát, tất cả mọi người đứng lên, cung nghênh thánh giá của nữ hoàng.
Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn về phía khán đài phía nam, nhưng cái gì cũng không thấy, không khỏi thất vọng.
Trên khán đài hơi ồn ào, Loạn Tinh nữ hoàng không chỉ thực lực uy chấn thiên hạ, xinh đẹp đến càng ngay cả hai đại quân vương cũng bị chinh phục triệt để, ai không muốn nhìn nhiều? Đáng tiếc, bởi vì vị trí, chỉ có người ở trên ba khán đài khác mới có thể nhìn thấy.
- Bắt, bắt đầu đi!
Một thanh âm có chút nói lắp vang lên, chính là Cửu Quận Vương.
Quả nhiên, Cửu Vương và Nữ Hoàng bệ hạ tình như tỷ muội, thanh âm này chính là từ trên đài cao phía nam truyền xuống.
- Lần trước là Trụ Thiên Hoàng Triều dành quán quân, bởi vậy, lần này do Trụ Thiên Hoàng Triều thủ lôi, mà lần trước thứ hai là Loạn Tinh Hoàng Triều, liền do Loạn Tinh Hoàng Triều dẫn đầu công lôi đài đài, Bích Lạc Hoàng Triều tiếp sau.
Cửu Quận Vương điều chỉnh tâm tình, câu tiếp theo cuối cùng không nói lắp nữa.
Tam đại Hoàng Triều hiển nhiên đã sớm sắp xếp xong trình tự mọi người lên sân khấu, bởi vậy, khi thanh âm của Cửu Quận Vương hạ xuống, trong Trụ Thiên Hoàng Triều đã có người nhảy lên lôi đài, mà bên Loạn Tinh Hoàng Triều, một người tên là Thượng Thanh dẫn đầu công lôi đài.
Lăng Hàn không quá quan tâm, hắn là Đại Tướng cuối cùng, thời gian hắn lên sân khấu sẽ không ít, mà không quản hai bên còn lại bao nhiêu người, hắn đều không quan tâm.
Hắn tìm kiếm trên khán đài, rất nhanh liền thấy Thủy Nhạn Ngọc, nàng đi cùng với những người khác trong học viện, phát hiện ánh mắt của Lăng Hàn, vài bạn gái bên người nàng nhất thời nở nụ cười, trêu ghẹo Thủy Nhạn Ngọc, đùa giỡn đến đại mỹ nữ này mặt đỏ tới mang tai.
Lăng Hàn lại thấy được La Liệt, hắn ngồi ở phía sau vài trung niên nhân, lão nhân, phát hiện ánh mắt của Lăng Hàn, ánh mắt của hắn có chút cổ quái, đã phẫn nộ lại có chút đắc ý.
Bất quá, ánh mắt của mấy trung nhỉên nhân kia lại tràn đầy sâm lạnh, không che dấu sát khí chút nào.
Đều là người của La gia.
Lăng Hàn thầm nói, cho nên mới hận hắn như thế.
Chiến đấu tiến hành rất mau.
Bởi vì bị cực hạn ở trên lôi đài, thân pháp không thể thi triển hết, không cần mấy chiêu phải đánh giáp lá cà. Chỉ nửa canh giờ, bên Loạn Tinh Hoàng Triều chỉ còn lại ba người, mà hai bên khác cũng không kém bao nhiêu.
Sự thực chứng minh, trừ loại yêu nghiệt thỉnh thoảng xuất hiện như Lăng Hàn ra, tam đại quốc ở dự trữ nhân tài đều không sai biệt lắm.
Sau khi Mã Hưng chiến bại, Diệp Thừa Vận xuất chiến, hắn liên thắng bốn đối thủ của hai đại quốc, ép Đại Tướng của Trụ Thiên Hoàng Triều ra.
Này là một nữ tử.
Vóc người nàng thon dài, diện mạo đẹp như vẽ, tóc dài rủ thẳng xuống mông, mà trang phục của nàng cũng rất đơn giản, nửa người trên quần áo quá ngắn, cư nhiên lộ ra vòng eo thon, trắng như ngà voi, trơn như mỹ ngọc.
Nửa người dưới là một quần da, chỉ tới đầu gối là hết, lộ ra hai chân nhỏ trắng bóng, so với quần da màu đen, thì càng lộ vẻ trắng nõn.
Vóc người của nàng thật quá tốt, cái mông no đủ như đào mật chín muồi, mê người đến chỉ muốn tới gặm một cái. Quần da thì phản xạ ra quang mang, làm nàng có vẻ càng thêm kinh tâm động phách.
- Trụ Thiên Hoàng Triều… Nguyệt Dung Nhi.
Nàng ôm quyền.
Diệp Thừa Vận lộ ra một tia kinh diễm, cũng ôm quyền nói:
- Loạn Tinh Hoàng Triều, Diệp Thừa Vận.
- Mời!
- Mời!
Nói xong chữ mời, Nguyệt Dung Nhi lập tức phát động công kích, thân hình nàng nhảy ra, mang theo một đạo lưu quang, tốc độ thật nhanh, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Thừa Vận, một chưởng nhấn qua.
Diệp Thừa Vận hoảng sợ, tốc độ này nhanh ngoài dự liệu của hắn. Nhưng này là Đại Tướng thủ quan của đối phương, thực lực mạnh vốn trong dự liệu của hắn. Hắn dầu gì cũng là Phá Hư hai mươi mốt tinh, thực lực mạnh đến kinh người, lập tức ngưng quyền đánh tới đối phương.
Thình thịch!
Quyền và chưởng oanh rắn chắc, nhưng Diệp Thừa Vận lại bị đánh bay ra ngoài, ba, rơi xuống dưới lôi đài.
Dĩ nhiên không phải đối thủ!
Ánh mắt của Lăng Hàn sáng ngời, cô gái này bày ra chiến lực bất quá trên hai mươi mốt tinh, vẫn chưa tới hai mươi hai tinh, nhưng nàng hoàn toàn không có dùng bất kỳ bí pháp, điều này nói rõ chiến lực của đối phương tuyệt đối vượt qua hai mươi hai tinh, thậm chí đạt đến hai mươi ba tinh cũng có khả năng.
Diệp Thừa Vận bại như thế, liền đến phiên Bích Lạc Hoàng Triều phái ra Đại Tướng của bọn họ.
- Bích Lạc Hoàng Triều… Chung Hải.
Đây là một nam tử vóc người cổ quái, thân thể không lùn, nhưng lưng lại còng, hơn nữa lưng hắn như mai rùa, không chỉ bẹp, còn có hình vòng cung.
Huyền Vũ hậu duệ, thật không phải nói lung tung nha.
Hai người bắt đầu chiến đấu kịch liệt, Nguyệt Dung Nhi ở phương diện công kích càng tốt hơn, nhưng Chung Hải lại kế thừa tính phòng ngự của rùa. Mặc cho công kích của ngươi cường đại hơn nữa, hắn chỉ cần quay lưng, lưng rùa có thể đơn giản hóa giải.
Muốn tạo thành thương tổn với hắn, vậy thì phải kéo gần thiếp thân vật lộn, để hắn không có thời gian xoay người.
Nhưng gần người chiến đấu, quá hung hiểm, cũng không thích hợp người tu Nguyên lực, đó là sáo lộ công kích của thể tu.
Thực lực của Nguyệt Dung Nhi hiển nhiên không chỉ có bấy nhiêu, nàng nũng nịu một tiếng:
- Khổng Tước Bách Linh… Phá Diệt Càn Khôn!
Sau lưng của nàng chợt xuất hiện một cánh chim mỹ lệ, như khổng tước xòe đuôi. Tiếp đó tổng cộng bảy mươi hai cái lông đuôi nhất tề bắn ra, đánh về phía Chung Hải.
Thế gian không có phòng ngự tuyệt đối, chỉ có công kích không đủ cường đại mà thôi.
Chung Hải cười nhạt, xoay người, nhưng lần này, trên lưng hắn nhô cao, quần áo hé lộ, hiện ra một mai rùa hình trứng màu đen, phía trên có thần văn, lúc này đã phát quang.
Hắn rõ ràng chỉ là Phá Hư Cảnh mà thôi, lại có thể dẫn động thần văn, tuy chỉ vài đạo, nhưng uy lực tự nhiên vô cùng cường đại.
Đây là huyết mạch, để hắn sớm có uy năng của Thần Cảnh.
Hưu hưu hưu hưu, bách linh tề xạ, ở trên mai rùa lóe ra tia sáng chói mắt.
Trăm đạo linh vũ đảo qua, Chung Hải không bị thương chút nào.
---------------
Cảm hứng mới