TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 114: GẶP MẸ VỢ (1)

“Chúng ta vốn dĩ chính là người bình thường, chỉ là công việc mà trước đây chúng ta làm có chút đặc thù mà thôi. Bây giờ tôi đã quen với cuộc sống này, tôi sống rất tốt.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc nhàn nhạt nói.

“Được rồi, nếu anh đã chọn cuộc sống này thì tôi cũng không cưỡng cầu anh. Độc Lang, công việc của tôi ở bên này đã hoàn thành, tôi phải về rồi. Đợi đến khi nào đó tôi nhớ anh nhớ đến không thể tự thoát khỏi được, tôi sẽ từ chức quay về tìm anh, tôi cũng sẽ như anh, làm một người bình thường, ở bên cạnh của anh, có được không?” Bò Cạp nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Đừng ngốc nữa, Bò Cạp, cô là cô, tôi là tôi. Loại cuộc sống này không hợp với cô.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Tại sao không thích hợp với tôi? Anh có thể thích ứng với loại cuộc sống này vì em gái của anh, tại sao tôi lại không thể thích ứng với loại cuộc sống này vì anh chứ? Trên đời này không có việc gì là không làm được, chỉ có việc không muốn làm thôi, câu này là anh dạy chúng tôi. Độc Lang, tôi đi đây, đợi đến lúc rồi, tôi sẽ xuất hiện ở bên cạnh anh với thân phận là một người bình thường, cho dù anh coi tôi là người yêu cũng được, bạn bè cũng được, tôi đều không sao hết, tôi chỉ hy vọng anh có thể cho tôi ở bên cạnh anh, bởi vì trong sinh mạng của tôi không thể không có anh. Anh đừng nói gì nữa, anh là một người sẽ không vì người khác mà thay đổi quyết định của mình, anh cũng biết, tôi cũng có cái tính cách này, tôi một khi đã ra quyết định, sẽ không quay đầu. Tôi đi đây, bảo trọng.” Bò Cạp nhìn thấy Diệp Lăng Thiên định nói gì đó thì lập tức cắt ngang, sau đó quay người lại rời đi mà không quay đầu lại lấy một cái.

Diệp Lăng Thiên đứng tại chỗ ngây ngốc mà nhìn Bò Cạp đi xa xa cho đến khi không thấy đâu nữa, anh cũng thật sự không nói một câu nào, chỉ hút thuốc.

“Anh không giữ cô ấy lại sao? Cho dù là ăn bữa cơm cũng được, cô ấy là một cô gái rất lương thiện chân thành.” Lý Vũ Hân đi vào văn phòng nói với Diệp Lăng Thiên.

“Chúng tôi là hai loại người, cô ta vốn đã không nên xuất hiện ở đây.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Cô ấy yêu anh, vô cùng yêu, tôi có thể cảm giác ra được. Cô ấy làm tất cả những chuyện này trông có vẻ là gây rối vô cớ, nhưng thật ra, cô ấy chỉ là vì yêu anh, yêu quá sâu đậm cho nên mới làm ra những chuyện có chút mất đi lý trí này.” Lý Vũ Hân khuyên Diệp Lăng Thiên.

“Công việc của cô ta đã quyết định cô ta không nên có quá nhiều tình cảm, hơn nữa tôi cũng nói rồi, tôi của bây giờ và cô ta không phải cùng một loại người. Cô bận đi, tôi ra ngoài đây, xin lỗi đã để cô gặp rắc rối vì chuyện của tôi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó đi ra ngoài.

Bò Cạp thật sự đi rồi, ít nhất là từ đó đến nay không có xuất hiện qua, đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, sự xuất hiện của Bò Cạp đã khiến cho trái tim bình tĩnh đã lâu của anh gợn sóng lần nữa, hơn nữa rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại, nhưng mà, giống như anh đã nói, hai người bây giờ đã không còn là một loại người nữa, Diệp Lăng Thiên vẫn nên xóa bỏ hình bóng của Bò Cạp ra khỏi tâm trí của anh càng sớm càng tốt. Anh hy vọng trái tim của mình có thể bình tĩnh lại càng sớm càng tốt, giống như một người bình thường, sống trong một cuộc sống của người bình thường.

Diệp Lăng Thiên đã lâu không đi thăm Diệp Sương rồi, kể từ khi Diệp Sương đến chỗ Hứa Hiểu Tinh, Diệp Lăng Thiên cũng chưa có đi gặp qua. Một là vì thời gian trước đó quá bận, hai là bởi vì đó là nhà của Hứa Hiểu Tinh, người ta là phụ nữ độc thân, một người đàn ông độc thân như anh qua đó cũng không tiện lắm, cho nên Diệp Lăng Thiên mãi vẫn chưa có qua. Điều làm cho Diệp Lăng Thiên cảm thấy có chút kỳ lạ là Hứa Hiểu Tinh cũng đã rất lâu không có xuất hiện qua, nhưng anh cũng thật sự không tiện hỏi, chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Diệp Sương hỏi thăm tình hình của Diệp Sương.

Khi Diệp Lăng Thiên đang suy nghĩ về tình hình của Hứa Hiểu Tinh thì Hứa Hiểu Tinh đột nhiên trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Lăng Thiên.

“Alo, cô giáo Hứa.” Diệp Lăng Thiên nhấc máy nói, thật ra là có chút căng thẳng, anh rất lo lắng có phải là sức khoẻ của Diệp Sương lại xuất hiện tình trạng gì rồi không.

“Cô giáo Hứa gì chứ, anh đã quên anh nên gọi tôi là gì rồi sao? Mà thôi bỏ đi, tôi cũng lười nói mấy cái này với anh, bây giờ anh lập tức đến sân bay ngay cho tôi, nghe thấy chưa?” Hứa Hiểu Tinh ở bên kia nói rất căng thẳng.

“Sân bay? Làm gì? Tôi còn đang làm việc ở công ty a.”Diệp Lăng Thiên cảm thấy khá khó hiểu.

“Ai ya, anh không đi làm một chút thì sẽ chết sao? Anh mà không đến sân bay thì tôi sẽ chết thật đó.” Hứa Hiểu Tinh ở bên kia lo lắng.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên cũng có chút sợ rồi, tưởng là Hứa Hiểu Tinh xảy ra chuyện gì đó.

“Anh đừng quan tâm chuyện gì nữa, Diệp Lăng Thiên, anh lập tức đến sân bay ngay đi, đến sân bay rồi thì gọi điện thoại cho tôi. Nếu như anh không đến thì ngày mai anh sẽ thật sự không gặp được tôi nữa đó. Còn nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho Vũ Hân xin nghỉ cho anh, mau mau đến đây.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì trực tiếp cúp máy.

“Ngày mai không gặp được sao?” Diệp Lăng Thiên lặp đi lặp lại câu nói này, cuối cùng tự mình doạ mình một trận, vội vàng đứng dậy cầm lấy chìa khoá xe của Lý Vũ Hân chạy ra ngoài, ngay cả xin nghỉ phép với Lý Vũ Hân cũng không kịp nữa. Anh tưởng là Hứa Hiểu Tinh xảy ra chuyện gì đó rồi.

Diệp Lăng Thiên xuống lầu lái xe đi về phía đường cao tốc sân bay, suốt đoạn đường đều đạp đến vạch tốc độ cao, chạy tới sân bay nhanh nhất có thể.

Sau khi đến sân bay, Diệp Lăng Thiên đỗ xe xong thì vừa đi vừa gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.

“Alo, Diệp Lăng Thiên, anh đến chưa?” Hứa Hiểu Tinh nhấc máy hỏi.

“Tôi đến sân bay rồi, cô đang ở đâu? Còn nữa, bên cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi vậy?” Diệp Lăng Thiên vội vàng hỏi.

“Ai ya, tôi nhất thời cũng không nói rõ cho anh nghe được, như vầy đi, tôi đứng ở lối ra nhà ga, chính là lối ra của ga đến trong nước, anh mau đến đây đi, tôi ở đây đợi anh.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại.

Diệp Lăng Thiên sững sờ, sau đó chạy một mạch đến lối ra nhà ga. Khó lắm mới chạy đến nơi, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh cầm điện thoại đứng ở đó đợi.

Diệp Lăng Thiên nhìn kỹ một cái, nhưng không phát hiện Hứa Hiểu Tinh có gì dị thường cả, cũng càng không có phát hiện xung quanh Hứa Hiểu Tinh có chỗ nào không ổn, Diệp Lăng Thiên cau mày đi tới bên cạnh Hứa Hiểu Tinh hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Chuyện gì là chuyện gì?” Hứa Hiểu Tinh kỳ quái hỏi.

“Cô không có chuyện gì mà kêu tôi đến một cách nghiêm trọng như vậy sao? Tôi còn chưa nói với Lý Vũ Hân một tiếng mà đã chạy đến đây rồi, tôi tưởng là cô ở bên này xảy ra chuyện gì nữa chứ.” Diệp Lăng Thiên lập tức bùng lên lửa giận.

“Anh quan tâm tôi sao?” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói với Diệp Lăng Thiên với vẻ mặt hạnh phúc.

“Không phải, tôi nói nha cô giáo Hứa, trò đùa này của cô cũng quá lớn rồi nhỉ, tôi đang làm việc, tôi đang làm việc đó.” Diệp Lăng Thiên lập tức tức giận.

“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, tôi không phải cố ý đâu, đều trách tôi không nói rõ ràng với anh, nhưng lần này tôi thực sự là gặp khó khăn, kêu anh tới đây là để nhờ anh giúp đỡ đó.” Hứa Hiểu Tinh vội nói.

Bình luận

Truyện đang đọc