TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 153: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA CHỊ DÂU. (3)

“Nhưng tôi thấy, con đường này nhiều đồ ăn khuya như vậy, chỉ có tiệm của anh là buôn bán tốt nhất thôi, cái này là tại sao?” Diệp Lăng Thiên đưa cho ông chủ một cây thuốc lá, câu được câu chăng mà hỏi.

“Cái này tôi không phải là khen, con đường này tiệm tôi buôn bán đắt nhất, tôi nói cậu nghe, tiệm tôi một đêm nhiều nhất là thu nhập được năm sáu triệu, kém nhất thì cũng là hơn ba triệu, nhưng còn bọn họ thì sao, một đêm có thể làm được một triệu rưỡi triệu tám là đã không tệ rồi, còn có mấy tiệm, một đêm cũng chỉ năm sáu trăm mà thôi. Cậu biết tại sao không?” Ông chủ hiển nhiên là người rất thích khoe khoang.

“Tại sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Thứ nhất, bởi vì chỗ tôi đã làm nhiều năm rồi, rất nhiều khách quen, mọi người đều đến tiệm chúng tôi, những tiệm khác cơ bản là chả nhìn lấy một cái nữa. Thứ hai, bởi vì tay nghề của tôi tốt, tôi không giấu diếm chứ, tài nghệ nướng đồ của tôi, con đường này tôi mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu, thứ gì cũng cần phải có kỹ thuật, người khác đến chỗ cậu ăn, sẽ cảm thấy chỗ cậu làm rất ngon, vậy thì lần sau tự nhiên sẽ vẫn đến tiệm của cậu, hơn nữa, còn có thể tuyên truyền miễn phí cho cậu, sau này người nhà a, bạn bè a, chỉ sẽ đến ăn tiệm cậu thôi, đúng không?”

“Thứ ba, đó chính là đặc sản, cậu nhìn mấy thứ của bọn họ đi, cùng một màu hết, nhưng cậu nhìn bên tôi đi, tôi có đặc sản a, Teppanyaki là đặc sản của tiệm tôi, cái thứ này khác với những teppanyaki khác, đây là sáng tạo của riêng tôi, tôi có thể nói rằng, trên thế giới này chỉ có tiệm tôi biết làm cái này thôi, độc nhất vô nhị. Người bây giờ có thứ gì mà chưa ăn qua chứ? Thứ mọi người muốn ăn là đặc sản. Cho nên, tôi đây tuy giống như bọn họ, chỉ có tám cái bàn, nhưng tôi làm một đêm có thể bằng bọn họ làm một tuần, thậm chí, có mấy đêm tôi có thể làm bằng bọn họ làm một tháng nữa, nhìn thấy chưa, mỗi ngày tôi kéo hàng đến đây đều dùng xe van, bọn thì chỉ xe ba bánh là được rồi, đây chính là khác biệt.” Ông chủ tay chân nhanh nhẹn mà nướng đồ trên lửa, miệng nói không ngừng.

“Tôi nói nha cái đầu heo nhà ông, cái gì cũng nói ra ngoài à? Trước khi nói chuyện ông có thể xài não chút được không?” Bà chủ bận rộn ở bên cạnh nghe thấy ông chủ nói hết chuyện nhà mình ra bên ngoài, nhịn không được mà mắng.

“Sợ gì? Tôi đâu phải bốc phét đâu, cho dù tôi có nói mấy cái này với người anh em cậu, cậu cũng không học được, có đúng không, cái tay nghề nướng này không dành hai năm thì không luyện ra đâu.” Ông chủ cười ha ha nói.

“Ông chủ, như vậy đi, mỗi thứ này anh cho tôi hai phần, gói lại tôi đem về nhà ăn.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

“Sao cậu đột nhiên lấy nhiều quá vậy?” Ông chủ khó hiểu hỏi.

“Không phải anh nói đồ của anh rất ngon sao? Tôi muốn thử hết, gói về nhà cho người nhà thử luôn.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Được, đợi chút nướng cho cậu, tôi nói cho cậu nghe nha người anh em, ăn đồ chỗ tôi rồi, cậu đừng mong đi được tiệm khác nữa. Nếu như cậu cảm thấy như vậy không ngon, ngày mai qua đây tìm tôi, tôi trả tiền cho cậu.” Ông chủ lại nói.

Diệp Lăng Thiên cứ như vậy mà tám chuyện ở bên cạnh với ông chủ, tám đến khi gần 40, 50 phút, ông chủ mới đưa đồ đã nướng xong cho Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên trả tiền xong thì về nhà.

Lúc về nhà, Diệp Sương đang giặt quần áo trên hành lang, của mình, còn có của Diệp Lăng Thiên.

“Tối rồi còn giặt quần áo gì nữa? Để đây đi, mai anh giặt cho.” Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương.

“Không sao, dù sao bây giờ cũng không ngủ được, anh, anh xách gì trên tay vậy?” Diệp Sương nhìn trong tay Diệp Lăng Thiên xách đến mấy cái túi, khó hiểu mà hỏi.

“Đồ nướng, đừng giặt nữa, để đó đi, lát nữa anh giặt cho, đi vào trong ăn đồ nướng trước đi.” Diệp Lăng Thiên gọi Diệp Sương, rồi đi vào nhà.

“Đồ nướng á, yeah, đã rất lâu em chưa ăn đồ nướng rồi.” Diệp Sương vui vẻ chạy vào nhà, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên mở túi ra, ngây ngốc hỏi: “Anh hai, anh điên rồi à, chỉ hai chúng ta mà anh mua nhiều như vậy? Anh ăn hết không?”

“Không sao, cứ từ từ ăn, mỗi thứ ăn một chút, nếm thử mùi vị.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó tự mình bắt đầu ăn.

Ăn được một hồi, giống như là nghĩ ra cái gì đó, tìm một quyển vở và bút từ trong nhà, ghi chép giá của mỗi thứ đồ nướng lên trên giấy.

“Anh làm gì vậy? Anh ghi cái này để làm gì? Kế toán?” Diệp Sương hoàn toàn không hiểu Diệp Lăng Thiên đang làm cái gì.

“Ghi chép giá cả, lần sau khi đi mua thịt nướng sẽ không sợ người khác hét giá lung tung.” Diệp Lăng Thiên nói hưu nói vượn.

“Có cần không vậy anh hai? Cũng đâu phải ngày nào cũng ăn đồ nướng đâu, có đến nỗi cần ghi sổ không? Hơn nữa, thịt nướng này cũng không đắt lắm, bọn họ làm đồ nướng có quy củ hết, thực ra mọi thứ đều nhân ba với giá vốn, là ra giá tiền bán rồi.” Diệp Sương vừa ăn vừa tuỳ tiện nói.

“Bốn lần? Vậy chênh lệch giá đến ba lần rồi, kiếm tiền lắm a.” Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc.

“Kiếm thì kiếm, nhưng anh cũng phải xem có bao nhiêu người đến ăn nữa a. Anh nhìn cái chân gà nướng này đi, chỉ cái này thôi, giá vốn chắc cũng chỉ 6 ngàn, bán ra chắc 18 ngàn đó, anh trừ đi 6 ngàn tiền vốn, cộng thêm một hai ngàn tiền nguyên liệu gì đó, nhiều nhất một cái cũng kiếm được 10 ngàn rồi. Anh nghĩ đi, một đêm anh bán hai mươi cánh gà, thì cũng đã được 200 ngàn rồi, bán năm mươi cánh gà thì kiếm được 500 ngàn, như vậy cũng coi như buôn bán không tệ rồi, anh nghĩ đi, cánh gà đã là đắt rồi đó, một cái cũng kiếm được nhiều như vậy rồi, anh nghĩ số rau hẹ này đi, bán cũng có 3 ngàn đồng, trong một đêm cho dù anh có bán được một trăm bó thì cũng kiếm được có 300 ngàn đồng, trừ đi tiền chi phí các kiểu thì nhiều nhất kiếm được 240 ngàn, nhưng anh đi đâu tìm nhiều người mua hẹ của anh như vậy?”

“Hơn nữa, anh bày sạp cũng phải trả tiền thị trường, một tháng phải vài triệu bạc a, cho nên, làm đồ nướng làm được tốt thì rất kiếm tiền, có một số người chỉ làm đồ nướng cũng mua được nhà được xe, cửa sau trường chúng em có hai tiệm làm đồ nướng, làm đến mua cả nhà. Nhưng mà, làm không giỏi thì căn bản không kiếm được tiền đâu.” Diệp Sương vừa nói, vừa ăn, giống như là rất hiểu vậy.

Diệp Lăng Thiên khó hiểu nhìn Diệp Sương, một hồi sau mới kinh ngạc hỏi: “Sao em biết nhiều quá vậy?”

“Em đương nhiên là biết rồi, em đã làm qua đồ nướng, anh không biết đúng không, mới học kỳ trước, một vài nam sinh trong lớp bọn em không có việc gì làm, muốn tự mình làm việc ngoài giờ, mấy người thương lượng tự mình gom góp tiền mở một quầy thịt nướng ở con đường sau trường bọn em, em không có việc gì thì qua đó giúp đỡ bọn họ, đương nhiên, tiền đề để bọn em giúp đỡ là để bọn em tuỳ tiện ăn, ha ha. Cho nên rất hiểu mấy cái này a.” Diệp Sương cười hi hi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc