CHƯƠNG 287: HỨA HIỂU TINH RỜI ĐI (3)
Mấy ngày tiếp theo tất cả nhân viên đều vào đúng vị trí, Diệp Lăng Thiên bắt đầu tiến hành quản lý mọi người. Trước kia chỉ có mấy người, nhưng bây giờ thì khác, bây giờ có tổng cộng hơn tám mươi người, nếu không có chế độ quản lý chắc chắn sẽ rất lộn xộn.
Đầu tiên Diệp Lăng Thiên sắp xếp các đầu bếp ở phòng bếp, tổng cộng hai mươi lăm người, trong hai mươi lăm người, Chu Ngọc Lâm là bếp trưởng của phòng bếp, quản lý tất cả mọi chuyện ở phòng bếp, hai mươi bốn người còn lại chia làm hai tổ, mỗi tổ mười hai người, do hai tổ trưởng quản lý. Mười hai người cùng một ca, mỗi tổ là một ca, ca sáng ca chiều luân phiên.
Bên nhân viên phục vụ cũng chia như thế, tổng cộng bốn mươi lăm nhân viên phục vụ, Vương Hân là quản lý, bốn mươi bốn người còn lại chia làm hai tổ, hai tổ thay ca sáng chiều, mỗi tổ lập ra một tổ trưởng. Ngoài ra còn có bên nhân viên tạp vụ, Diệp Lăng Thiên cho tất cả nhân viên tạp vụ và lễ tân vào trong một tổ, trực tiếp cho quản lý lễ tân phụ trách. Chức vị quản lý lễ tân này anh trực tiếp giao cho Vương Lực mới từ quê về.
Tiền lương cũng chia làm mấy cấp, đặt ra tiền lương đãi ngộ mới theo chức vụ. Mặt khác, Diệp Lăng Thiên cũng đưa ra quy định mới, đặt ra chế độ thưởng phạt.
Sau khi mở họp tất cả nhân viên ban hành những quy định mới này, Diệp Lăng Thiên gọi Vương Lực vào phòng làm việc của mình. Phòng làm việc của anh ở phía sau quầy lễ tân, chia ra một phòng nhỏ bên cạnh nhà kho, bên trong để một cái bàn và một cái két sắt, trong cái tiệm rộng lớn chỉ có một cái phòng làm việc.
Diệp Lăng Thiên gọi Vương Lực vào phòng làm việc, bắt đầu nói với anh ta: “Vương Lực, cậu làm quản lý lễ tân trước đi, bây giờ cậu không biết gì cũng không sao cả, khoảng thời gian khai trương tiệm mới này tôi dạy cậu làm, cậu đi theo tôi học, đợi cậu quen với tình hình trong tiệm, học được việc quản lý lễ tân nên làm gì, tôi sẽ để cậu làm một mình. Đợi bản thân cậu hiểu được nên cư xử thế nào, tôi sẽ giao tiệm này cho cậu quản lý.”
“Quản lý là một kiến thức lớn, thật ra bản thân tôi cũng không hiểu lắm, chỉ làm theo một chút kinh nghiệm của mình thôi, cho nên tôi hy vọng cậu có thể học được cách quản lý. Tôi có mua năm sáu quyển sách, có một quyển là kế toán sơ cấp, dạy cậu quản lý tiền bạc và sổ sách như thế nào. Có hai cuốn là học quản lý, dạy cậu cách quản lý, một cuốn là dạy cậu nên giao tiếp ở chung với người khác thế nào, quyển này là sách về môi trường làm việc, quyển cuối cùng là sách quản lý về khách sạn quán cơm lớn.”
“Tôi hy vọng cậu có thể đọc hết những cuốn sách này một cách nghiêm túc, tôi cũng không biết trong đó có cái gì hữu ích không, tôi chưa từng xem, nhưng tôi nghĩ xem xong mấy quyển sách này ít nhiều sẽ có chút tác dụng. Vương Lực, cậu rất thông minh, tôi cũng rất xem trọng cậu, tôi hy vọng cậu có thể học được bản lĩnh thật sự, có thể giúp đỡ tôi, cũng có thể giúp đỡ bản thân cậu. Có thể có tương lai hay không chỉ có thể dựa vào bản thân cậu thôi, mọi chuyện nghiên cứu nhiều, xem nhiều học nhiều, tôi tin cậu có thể làm được, đúng không?”
Vương Lực nhìn Diệp Lăng Thiên, gật đầu.
Diệp Lăng Thiên là thật lòng muốn giúp Vương Lực, giống như anh nói vậy, thật ra chỉ có mỗi anh có thể giúp Vương Lực. Hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng thật sự cần một người đáng tin giúp đỡ mình, một cái tiệm lớn như vậy, anh cũng không thể quản lý được một mình, mà Chu Ngọc Lâm là một người nghiêm túc, kêu anh ta làm quản lý không hợp lắm, thật ra người hợp với công việc này nhất chính là Vương Lực, vì anh ta rất thông minh, rất khéo léo. Nhưng anh ta lại không biết nên vượt qua thử thách thế nào, cho nên Diệp Lăng Thiên mới bảo anh ta học nhiều xem nhiều, đồng thời cũng mua cho anh ta một ít sách, những sách này đều rất chuyên nghiệp.
Diệp Lăng Thiên cứ bận mãi như thế đến lúc tiệm sắp mở cũng không nghỉ ngơi được nhiều, mỗi ngày đều ngâm mình trong tiệm mới, tiệm lớn như vậy, nhiều người như vậy, mỗi ngày luôn xuất hiện rất nhiều vấn đề, anh cũng nhất định phải giải quyết hết.
Mấy ngày trước khi mở tiệm, công ty quảng cáo bên kia đưa bảng hiệu lớn Diệp Lăng Thiên đặt tới, sau đó lắp lên, bảng hiệu này tốn không ít tiền, nhưng có thể đảm bảo nhìn thấy được từ rất xa, cực kỳ bắt mắt.
Một ngày trước khi mở tiệm, Diệp Lăng Thiên tự mình làm giám khảo kêu tất cả nhân viên lên kiểm tra, chỉ cần thông qua kiểm tra, tháng sau có thể trực tiếp chuyển lên chính thức. Còn không thông qua thì ba ngày sau lại xét duyệt lần nữa, nếu ba ngày sau vẫn không thông qua sẽ bị đuổi thẳng, đây là quy tắc của Diệp Lăng Thiên. Anh cho nhân viên tiền lương đãi ngộ cao, nhưng yêu cầu cũng nghiêm khắc hơn các tiệm khác rất nhiều.
Kết quả cuối cùng vẫn khiến Diệp Lăng Thiên rất hài lòng, ngoài những người mới đến sau không thông qua, những người còn lại đều thông qua, dù sao cũng đã huấn luyện gần nửa tháng, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp với sư phụ, mà nướng đồ ăn cũng không phải chuyện gì khó, chỉ cần là người không quá ngốc đều có thể học được. Vì bên xưởng may mặc làm gấp, cho nên trước khi khai trương một ngày đồng phục mới được đưa tới, điều này khiến Diệp Lăng Thiên rất không hài lòng, nhưng có thể đưa tới trước cũng xem như tạm được rồi.
Buổi sáng một ngày trước khi mở tiệm, Diệp Lăng Thiên gọi điện thoại mời mấy ông chủ bán nguyên liệu trước kia hợp tác với mình đến tiệm, sau đó gọi hết vào trong phòng làm việc của mình. Phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên không lớn, cũng chỉ có một cái bàn làm việc, một cái sofa và một cái bàn trà, ngoài ra chỉ để một máy nước và một cái máy tính trên bàn.
Diệp Lăng Thiên dẫn Vương Lực theo, mà thật ra mấy ngày nay Vương Lực vẫn luôn đi theo anh, giúp đỡ Diệp Lăng Thiên như thư ký của anh.
Diệp Lăng Thiên kêu mấy ông chủ tới, nói nghe thì nhiều chứ chỉ có ba ông chủ, một người là ông chủ bán đồ đông lạnh, một người là bán sỉ rau cải, đây đều là bạn hợp tác cũ, một người là ông chủ bán sỉ gia vị, Diệp Lăng Thiên mới tìm được, dù sao những gia vị mua lúc trước đều không phải lấy sỉ, chỉ mua trực tiếp từ trong tiệm nhỏ, lúc đó cũng không cần nhiều lắm. Nhưng bây giờ thì khác, số lượng đã lớn hơn rất nhiều rồi.
Mấy ông chủ này đi vào tiệm mới của Diệp Lăng Thiên đều thấy giật mình, ai cũng vui vẻ ra mặt, dù sao một nơi lớn như vậy mỗi ngày cần sử dụng bao nhiêu nguyên liệu chứ? Sử dụng càng nhiều chứng tỏ bọn họ có thể bán càng nhiều hàng, cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Cả đám ai cũng vô cùng cung kính với Diệp Lăng Thiên, còn chưa bắt đầu bàn chuyện đã lần lượt đưa cho anh một bao lì xì đỏ thẫm, nói là chúc ngày mai tiệm mới khai trương thuận lợi.
Diệp Lăng Thiên cười cười để bao lì xì ở một bên bàn, cũng không nhận lấy, tất cả đều phải đợi bàn việc xong anh mới quyết định có nhận nó không. Đây chỉ là một công ty tư nhân, không tồn tại việc đút lót hối lộ.