TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 760: NHIỆM VỤ (2)

Tối đó, ngoài Trần Tuấn Lương vì ba mẹ sau khi ăn xong mà rời khỏi thì những người khác đều ở nhà Diệp Lăng Thiên chơi tới khá muộn, đặc biệt là Lưu Thượng Vinh, ăn cơm xong thì trực tiếp gọi người mang một bàn mạt chược đến nhà Diệp Lăng Thiên, trực tiếp cùng Chu Ngọc Lâm, Vương Lực và Diệp Lăng Thiên chơi mạt chược, Lý Yến xem một lúc thì vì trong đội có việc mà rời khỏi, chỉ còn lại Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu Tinh đang bận thu dọn.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong Hứa Hiểu Tinh cũng lái xe rời khỏi, Lý Vũ Hân giống như nữ chủ nhân thỉnh thoảng rót trà cho những người chơi mạt chược, còn lại thì đều ở đằng sau Diệp Lăng Thiên xem chơi mạt chược. Thật ra cô không biết chơi mạt chược, nhưng cũng thấy khá thú vị.

Chơi mạt chược đến 12 giờ mới giải tán, sau khi mọi người đều rời khỏi thì Lý Vũ Hân bắt đầu tu dọn chiến trường, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy thì thấy rất ấm áp, đi tới giúp thì bị Lý Vũ Hân cản lại.

“Anh cứ ngồi đi, chân của anh còn chưa khỏi, còn nữa, biết rõ trên người mình có vết thương không thể uống rượu lúc tối còn uống nhiều như vậy, anh không sợ vết thương của anh bị viêm à?”

“Không đến nỗi, hơn nữa tình huống này tóm lại phải uống chút rượu, anh cũng hết cách. Em về đi, những cái này tự anh thu dọn là được.”

“Được rồi. Chuyện của em cũng làm gần xong rồi. Anh ngồi đó đi, em lát nữa giúp anh thay thuốc.” Lý Vũ Hân nói rồi, sau đó quả thật cầm thuốc đi tới, trực tiếp khuỵu xuống trước mặt Diệp Lăng Thiên, cầm chân của Diệp Lăng Thiên để lên chân mình rồi bắt đầu thay thuốc cho Diệp Lăng Thiên.

“Anh tự làm được, không sao cả đâu.” Diệp Lăng Thiên có hơi ngại.

“Sao vậy? Ngại sao?” Lý Vũ Hân bỗng mỉm cười, sau đó trực tiếp bắt đầu giúp Diệp Lăng Thiên thay thuốc, cô làm rất tỉ mỉ, sau khi thay xong lại băng bó lại cho Diệp Lăng Thiên.

“Đã bắt đầu kết vẩy rồi, đoán chắc sắp khỏi rồi, nhớ kỹ, hai ngày này tuyệt đối không được dính nước.” Lý Vũ Hân vừa băng bó cho Diệp Lăng Thiên vừa nói.

“Được!” Nội tâm của Diệp Lăng Thiên thấy rất ấm áp, nói.

“Đừng có mà cứ được được, cơ thể của anh anh phải học cách trân trọng, giống như hôm qua, nói anh không được ra ngoài anh không phải vẫn chạy ra ngoài hay sao. Được rồi, anh đi ngủ sớm đi, em phải về đây, sáng mai còn có việc.” Lý Vũ Hân thu dọn đồ rồi nói.

“Muộn như vậy rồi, hay là… hay là… tối ngủ ở đây đi.” Nghe thấy Lý Vũ Hân muốn đi, trong lòng Diệp Lăng Thiên bỗng có một chút không nỡ và khó chịu, không khỏi buột miệng nói.

Thật ra sau khi nói xong, chính Diệp Lăng Thiên cũng sững người, anh biết, lời này không nên do anh nói ra.

Lý Vũ Hân cũng sững người, ngây ngốc nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Anh… anh không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy khá muộn rồi, em về cũng không an toàn.” Diệp Lăng Thiên vội giải thích.

“Không, em phải về tắm rửa, toát mồ hôi, trên người rất khó chịu. Không sao, em sẽ chú ý an toàn, em đi trước đây.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, sau đó bèn đi ra ngoài, lái xe rời khỏi.

Ngôi nhà vốn náo nhiệt bỗng lập tức trở nên trống trải, căn nhà lớn như vậy lại chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên lắc đầu bất lực, ngồi ở trên sô pha hút một điếu thuốc, sau đó tự mình tắm cho mình, cố gắng không làm ướt vết thương, sau đó về phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn đến công ty bảo vệ làm việc, làm việc chưa được lâu thì nhìn thấy Trần Tuấn Lương đến văn phòng của Diệp Lăng Thiên.

“Cậu sao lại đi làm rồi? Ba mẹ của cậu đi rồi sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Dạ, phải, vừa tiễn bọn họ lên tàu hỏa. Vốn dĩ chuẩn bị mua vé máy bay cho bọn họ, nhưng họ không thích ngồi máy bay, cảm thấy quá đắt, kiên trì ngồi tàu hỏa về.”

“Ừm, tàu hỏa cũng không tệ, chỉ là lâu một chút. Ba mẹ cậu nên ở đây thêm ít hôm, hiếm khi tới một lần.”

“Bọn họ không chịu, nói trong nhà còn có việc. Người già chính là không nỡ mảnh hoa màu ở nhà.” Trần Tuấn Lương cười rồi nói.

“Ừm. Được rồi, nếu cậu đã quyết định đi làm rồi, vậy thì toàn tâm dốc sức vào công việc đi. Tìm thời gian rảnh, cậu đích thân đi một chuyển đến mấy nơi này, sắp xếp ổn thỏa công việc sơ bộ của mấy công ty con này. Ngoài ra chính là vấn đề nhân sự cũng phải gấp rút triển khai, đây là vấn đề lớn nhất trước mắt.”

“Được, em vừa rồi cũng hỏi bọn họ tiến độ công việc trong khoảng thời gian gần đây. Em vài ngày nữa sẽ đến thành phố H một chuyến.”

“Diệp Sương thì sao? Đi làm rồi chứ?”

“Chưa, cô ấy hôm nay đến trường, hôm nay khai giảng, phải về trường báo danh.”

“Phải, tôi cũng quên mất con bé còn phải đi học. Được rồi, nếu cậu quay lại rồi, vậy chuyện bên này tôi giao cho cậu rồi, tôi phải về bên kia xem thử, tôi đã rất nhiều ngày không tới bên đó rồi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Anh, có một chuyện em muốn hỏi anh.” Trần Tuấn Lương bỗng nói.

“Chuyện gì, cậu nói thẳng đi.”

“Anh, anh có phải là không tin em nữa không?” Trần Tuấn Lương trực tiếp nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Cậu tại sao nói như vậy? Rốt cuộc bị làm sao vậy?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày nhìn Trần Tuấn Lương.

“Em đã rất lâu không có thấy Hầu Tử và Lão Ưng rồi. Chính là hôm bọn họ đến anh gọi em đi gặp mặt mọi người, sau đó là vào lần trước khi đến chỗ anh báo cáo từng gặp mặt Lão Ưng ở văn phòng, sau đó nữa thì không có nhìn thấy hai người bọn họ nữa. Hơn nữa, hôm qua anh cũng không có gọi bọn họ.”

Trần Tuấn Lương nghiêm túc nói.

Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, hút vài hơi, hờ hững hỏi Trần Tuấn Lương: “Cho nên? Điều này có đại biểu cái gì sao? Bọn họ có công việc của bọn họ, nói không chừng bọn họ rất bận.”

“Anh, anh không cần lừa em, em không ngốc. Vốn dĩ sự xuất hiện của bọn họ đã khiến em kinh ngạc, mà bây giờ bỗng nhiên lại biến mất không thấy đâu, anh cũng không có sắp xếp bất kỳ công việc gì ở công ty cho bọn họ, rất rõ ràng, là anh sắp xếp cho bọn họ việc gì khác, chắc chắn là có hành động gì đó. Anh, tuy em trước bị toàn đội khai trừ, tuy em ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy. Nhưng trong lòng em đều luôn không thay đổi, em đối với đất nước đối với quân đội và đối với em đều tuyệt đối trung thành, điểm này mãi mãi đều sẽ không thay đổi. Ngoài ra, em cũng luôn kiên trì rèn luyện, em dám nói, năng lực của em sẽ không thấp hơn năm đó bao nhiêu. Tại sao anh muốn loại bỏ em? Anh biết em đi theo anh là vì điều gì. Em không cầu sự giàu sang của hiện tại, em không phải muốn kiếm nhiều tiền.” Trần Tuấn Lương hỏi từng câu từng chữ với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên lại hút vài hơi, rất lâu sau mới nói: “Cậu sai rồi, Hầu Tử và Lão Ưng vẫn đang làm việc cho đất nước, không phải làm việc cho cá nhân tôi, tôi chỉ là một thương nhân bình thường, không có chuyện gì cần bọn họ làm cả.”

“Vậy chuyện của Văn Vũ thì sao? Rất rõ ràng, đó là do Hầu Tử hoặc Lão Ưng làm. Cho nên em cảm thấy, anh, anh không tin tưởng em rồi!” Trần Tuấn Lương lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc