TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 522: CẦU HÔN (1)

Ngày Diệp Lăng Thiên xuất viện có rất nhiều người tới, gần như người nên tới đều tới rồi, đứng kín cả phòng bệnh, đối với việc Diệp Lăng Thiên cuối cùng đã khỏe lại và được xuất viện, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Trưa là cơm làm ở nhà, vẫn là Lý Vũ Hân vào bếp, cô sáng nay không có tới công ty làm việc. Về tới căn nhà đã lâu không ở, trong lòng Diệp Lăng Thiên rất có cảm giác, lần này anh lại đi một vòng quỷ môn quan, tuy cuộc đời này của anh đã từng suýt chết rất nhiều lần rồi, nhưng lần này không giống, anh rất rõ ràng, lần này là lần anh cách quỷ môn quan gần nhất, cho nên sau khi sống lại, con người cứ sẽ muốn rất nhiều thứ.

Hứa Hiểu Tinh bởi vì có tiết, sau khi đón Diệp Lăng Thiên trở về thì đi dạy rồi, trong nhà cũng chỉ còn ba người Lý Vũ Hân và Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên.

“Anh ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, sau khi nghỉ ngơi hai ngày thì tới công ty, hai công ty đều có rất nhiều văn kiện cần anh ký tên, còn có rất nhiều việc cần anh đích thân đi làm, đã tích quá nhiều thứ rồi. Hơn nữa, tìm thời gian, em nói cho anh nghe tình hình phát triển của hai công ty.” Lý Vũ Hân vừa ăn cơm vừa nói.

“Buổi chiều đi, anh đã ở bệnh viện nghỉ ngơi hơn 3 tháng rồi, thật sự không cần tiếp tục nghỉ ngơi nữa. Hơn nữa cũng sắp tết rồi, những việc này vẫn là làm trước đi, đừng tích đến khi đón tết xong lại công việc chất thành đống.”

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Chiều thứ hai đi, chiều em phải tới mấy cửa hàng khảo sát công việc, khả năng không có thời gian, ngày mai cuối tuần, thứ hai tuần sau anh đến công ty em báo cáo tình hình gần đây cho anh.”

“Ừm, được.”

“Đúng rồi, xe của anh em đã giúp anh lái từ cục công an ra rồi, chìa khóa để trong ngăn kéo tủ của em, anh lát nữa nếu muốn ra ngoài thì tự mình đi lấy, em ăn cơm xong thì phải tới công ty, ngoài ra, em có vài chuyện muốn nói với anh, tối về rồi nói.” Lý Vũ Hân từ từ nói.

“Được!” Diệp Lăng Thiên lần nữa gật đầu.

Lý Vũ Hân sau khi ăn cơm xong thì đi ra ngoài, Diệp Sương cũng đi học rồi, Diệp Lăng Thiên một mình ở nhà, xuống lầu chạy vài vòng quanh tiểu khu, quá lâu không có hoạt động nên toàn thân đều khó chịu, sau khi chạy được một tiếng, mặc bộ vest Lý Vũ Hân mua cho anh, đặc biệt thắt cà vạt, lau chùi đôi giày da sạch bóng. Cạo sạch bộ râu đã để hồi nằm viện đi, sau đó bước ra khỏi cửa, lái chiếc xe đã lâu không có lái chạy vào trung tâm thành phố.

Đỗ xe ở dưới tòa trung tâm thương mại, sau đó đi tới cửa hàng trang sức ở tầng 1 của trung tâm thương mại.

“Thưa anh, xin hỏi anh muốn mua cái gì?”

“Xin chào, tôi muốn xem nhẫn.”

“Xin hỏi anh mua cho bạn gái hay mua cho mẹ? Tuổi tác khác nhau sẽ có các mẫu khác nhau.”

“Cho bạn gái!”

“Thưa anh, anh xem thử, đều ở bên này, anh xem mẫu nào thích hợp?” Nhân viên phục vụ nhẫn nại giới thiệu cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn giá cả, anh thật ra không hiểu mẫu mã, nhìn cũng chỉ là giá mà thôi, xem một vòng, cảm thấy giá cả đều không phải là rất hài lòng, không phải vì quá đắt, mà bởi vì quá rẻ. Anh là chuẩn bị muốn cầu hôn Lý Vũ Hân, suy nghĩ này ở trong bệnh viện đã nghĩ xong rồi, đợi đến ngày anh xuất viện cũng chính là ngày anh cầu hôn Lý Vũ Hân, anh muốn cho Lý Vũ Hân hạnh phúc, muốn cho Lý Vũ Hân cuộc sống tốt nhất, cho nên, nhẫn cầu hôn anh cũng muốn cho Lý Vũ Hân loại tốt nhất.

“Còn có loại tốt hơn không?” Diệp Lăng Thiên sau khi nhìn một vòng liền hỏi.

“Thưa anh, cửa tiệm của chúng tôi là chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, công ty của chúng tôi là công ty thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, những cái anh xem đều là hàng đầu thế giới. Nếu anh còn muốn càng tốt hơn thì tôi dẫn anh vào phòng trong xem, có điều thưa anh, giá cả của thương phẩm ở phòng trong khả năng sẽ hơi cao!” Nhân viên phục vụ nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.

“Không sao, tôi chỉ là muốn một chiếc nhẫn tốt một chút.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Được thưa anh, mời theo tôi.” Nhân viên phục vụ dẫn Diệp Lăng Thiên lên tầng 2, mở cánh cửa của một căn phòng được gọi là phòng trong. Chỉ vào mấy chiếc nhẫn dùng thủy tinh độc lập trùm lên từng cái còn có ánh đèn thắp sáng, nói: “Ba chiếc nhẫn này đều là do nhà thiết kế hàng đầu của công ty chúng tôi, bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới – ông Edson Pitt đích thân thiết kế hơn nữa được mài dũa bằng tay mà thành, trên toàn thế giới cũng chỉ có 20 chiếc. Một chiếc trong này từng được tham gia trưng bày trong triển lãm trang sức thế giới ở Paris năm ngoái.”

“Cái này là kim cương sao?” Diệp Lăng Thiên sau khi nhìn giá cả thì hỏi.

“Phải, kim cương tự nhiên, anh xem độ trong độ sáng này, cần lấy ra xem thử không? Thưa anh!” Nhân viên phục vụ hỏi.

“Lấy cái này đi, gói lại giúp tôi, thanh toán ở đâu?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.

Nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên, cô ta khả năng trước giờ chưa từng thấy khách hàng nào hào sảng trực tiếp như này, vội vàng dẫn Diệp Lăng Thiên đi thanh toán, Diệp Lăng Thiên quẹt thẻ, chiếc nhẫn này có giá hơn 540 triệu, đối với mấy lời gì mà bậc thầy gì gì mà nhân viên phục vụ giới thiệu Diệp Lăng Thiên chỉ bán tín bán nghi, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được chiếc nhẫn này với những chiếc nhẫn bên ngoài căn bản không phải là cùng một đẳng cấp, nhìn trông nó cao sang hơn nhiều, dùng một người ngoài ngành hoàn toàn không hiểu gì như Diệp Lăng Thiên thì cũng có thể cảm nhận được độ sang chảnh của chiếc nhẫn này, cho nên Diệp Lăng Thiên đã quyết định mua chiếc này.

Do giá trị đắt tiền, đóng gói bên ngoài cũng càng thêm tinh tế, sau khi đi ra khỏi cửa hàng trang sức, Diệp Lăng Thiên lại đi tìm một cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng to, cẩn thận gói ghém để vào trong cốp xe. Nhìn thời gian, cũng sắp đến thời gian tan làm ở công ty rồi, liền trực tiếp lái xe đến dưới tòa nhà công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, rút điện thoại ra gọi điện cho Lý Vũ Hân.

“Alo!”

“Tan làm rồi chứ?”

“Vẫn chưa, sắp rồi, sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Anh ở dưới tòa nhà công ty.”

“Dưới lầu? Anh đến công ty làm gì? Giờ này đều sắp tan làm rồi!” Lý Vũ Hân thấy hơi lạ.

“Cùng ra ngoài ăn cơm đi, anh đến đón em!”

“Đang yên đang lành việc gì muốn ra ngoài ăn cơm chứ? Trong nhà không phải còn có đồ ăn sao?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh đã đặt chỗ rồi. Em làm việc xong thì xuống, anh ở bên dưới đợi em.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền cúp máy.

Không lâu sau, Lý Vũ Hân liền xách túi xách đi xuống, nhìn thấy xe của Diệp Lăng Thiên, đi tới hỏi: “Đi ăn ở đâu?”

“Lên xe, đi rồi sẽ biết thôi.”

“Vậy xe của em phải làm sao?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Ăn xong sẽ quay lại lấy xe.”

“Được.” Lý Vũ Hân nghĩ rồi gật đầu, sau đó lên xe.

“Anh hôm nay là muốn làm cái gì? Đâu phải đi làm mà mặc vest, đi giày da, sao lại đột nhiên muốn ra ngoài ăn cơm? Trong nhà buổi trưa đã nấu cơm nước, không ăn lại phải lãng phí rồi.” Lý Vũ Hân kỳ quái nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên, hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc