TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 459: ANH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA EM (2)

Trên đường Diệp Lăng Thiên lại mua thêm hai phần đồ ăn sáng rồi mới về lại khách sạn, sau khi về khách sạn thì thấy Lý Vũ Hân đã ăn mặc chỉnh tề rửa mặt xong xuôi rồi, vừa ra khỏi nhà vệ sinh.

“Sao đi lâu vậy?”

“Đa số đều chưa mở cửa, đi rất xa mới có một hiệu thuốc mở rồi.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa lấy đồ ra khỏi túi, sau đó đưa một hộp cho Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân vừa nhìn là đỏ mặt: “Anh ghét ghê.”

Diệp Lăng Thiên nhìn, hơi xấu hổ vì mình lấy sai, đưa thuốc tránh thai cho Lý Vũ Hân, rồi vội vàng nói: “Lấy nhầm, lấy nhầm thôi, đây này, đây này.”

“Anh mua cái đó làm gì? Anh có ý định gì sao?” Lý Vũ Hân tra hỏi.

“Nhân viên bán hàng của hiệu thuốc nói với anh là uống nhiều loại thuốc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể phụ nữ, có thể dẫn đến vô sinh về sau, thế nên đã… đề cử anh mua cái này.” Diệp Lăng Thiên cũng hơi xấu hổ.

“Anh còn muốn lần sau ư, không có cửa đâu. Tối hôm qua do em… tinh thần không tỉnh táo nên không phản kháng anh, để anh được như ý, sau này thì không có đâu.” Lý Vũ Hân nói, sau đó cầm thuốc đi uống.

Diệp Lăng Thiên biết Lý Vũ Hân ngại ngùng nên đang nói đùa bèn bật cười. Sau đó thì đặt bữa sáng lên bàn rồi nói: “Uống xong thì tới ăn sáng này, đợi thêm sẽ nguội mất.”

“Vâng.” Lý Vũ Hân uống thuốc xong thì đi qua, cùng với Diệp Lăng Thiên, hai người ngồi ăn sáng trong phòng.

“Ăn sáng xong thì chúng ta đi đến đài truyền hình, hôm nay em tới đó với thân phận là tổng giám đốc, còn anh là ông chủ, nhất định phải nói chuyện với họ nhiều hơn. Anh nói chuyện thì bọn họ chắc chắn sẽ khách sáo hơn khi nói với em, dù sao thì thân phận của hai ta khác nhau, ngoài ra, lát nữa anh cũng phải ăn mặc lại, cũng may bộ đồ anh mặc là em mua cho anh, được lắm, rất cao cấp. Thêm nữa là lát anh đi mua thêm vài gói thuốc tốt đi, sau này đừng hút loại thuốc này nữa. Đám người đó toàn là thứ có tầm nhìn hạn hẹp, thế lực rất mạnh mẽ.” Lý Vũ Hân vừa ăn vừa nói với Diệp Lăng Thiên.

“Ừ, anh biết phải làm sao rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, những gì Lý Vũ Hân nói anh đã hiểu cả rồi.

“Trên người anh không có tiền mặt sao? Không có tiền mặt thì lát nữa đi ngân hàng rút ba mươi triệu đi, nếu đồng ý ăn cơm trưa với chúng ta thì phải gửi phong bì, đây là quy tắc.” Lý Vũ Hân nói tiếp.

Lại là chuyện này, nhưng lần này Diệp Lăng Thiên chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.

“Hay là chín mươi triệu đi, ba mươi triệu thật sự hơi ít, cũng không chi thoải mái được.” Cuối cùng Lý Vũ Hân mới nói.

Sau đó hai người bắt đầu bận rộn một ngày ở thành phố Y, sau bữa trưa thì mới kết thúc một ngày bận rộn. Đến khi hai người gọi xe tới sân bay rồi mua vé máy bay thì hai người gần như sạch tiền, trong thẻ của Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đã chẳng còn một xu nào. Cuối cùng chỉ còn hơn ba trăm ngàn ở trong túi Diệp Lăng Thiên. Tuy rằng cả hôm nay đã tiêu sạch tiền, hơn hai trăm triệu, nhưng cũng may là chuyện nên làm đều làm xong cả rồi. Ban đầu là phong bì ba mươi triệu, sau cùng lúc mời cơm thì bốn người đi, cuối cùng gửi trưởng khoa ba mươi triệu, những người còn lại thì mười lăm triệu. Bữa ăn này cũng rất sang trọng, một bữa mà hết hơn ba mươi triệu. Cơm nước xong, Diệp Lăng Thiên lại gửi mỗi người một hộp trà, tất nhiên trà này chẳng rẻ rồi. Nhưng cuối cùng cũng đã bàn xong, chẳng những xác định có thể đúng giờ công chiếu chương trình, ngoài ra, tối thứ bảy đầu tiên của tháng sau sẽ phát sóng đúng giờ. Vậy nên nhiệm vụ đến thành phố Y lần này của hai ngươi đã kết thúc tốt đẹp.

Buổi trưa Diệp Lăng Thiên uống nhiều rượu, còn định ở lại thành phố Y thêm một đêm, nhưng điều cân nhắc đầu tiên là tình hình công ty thật sự không cho phép hai người ở lại đây lâu, làm xong chuyện ở đây thì cần gấp rút về công ty để lập kế hoạch tiếp. Thứ hai là hai người không còn nhiều tiền để ở đây thêm một đêm nữa, vô cùng khó khăn.

Giờ cất cánh là bốn tiếng sau, hai người ngồi trong phòng chờ.

“Qua bên đó ngồi uống trà một lúc đi. Phải hai tiếng nữa mới đến giờ soát vé, anh uống nhiều rượu thế, vừa hay uống trà tỉnh tảo lại, chúng ta cũng qua bên đó nghỉ ngơi một lúc.” Lý Vũ Hân chỉ vào một tiệm trà trong sân bay nói.

“Sợ không đủ tiền, một ly trà hơn hai trăm tư, trên người anh chỉ còn hơn ba trăm, không mua nổi hai ly.” Diệp Lăng Thiên cười khổ.

Lý Vũ Hân nhìn ví tiền của mình, cũng có chỉ mấy ngàn lẻ, bắt đắc dĩ cười, cuối cùng đành nói: “Hay là hai ta uống một ly thôi, anh đi mua em đi tìm chỗ ngồi, người ta cũng không thể bảo em ra đúng không?”

“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên lại cười khổ, hai người mua một ly trà, ngồi trên chiếc sofa thoải mái mà trò chuyện, Diệp Lăng Thiên đoán, đời này chắc Lý Vũ Hân chưa từng quẫn bách như thế.

“Xin lỗi, anh đã hứa với ba em là sẽ chăm sóc em thật tốt.” Diệp Lăng Thiên ảo não nói.

“Sao hả? Vì uống thiếu một ly trà mà cảm thấy anh chăm sóc em không tốt sao? Hay là anh đưa trà của anh cho em uống đi.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Thật ra bây giờ em mới phát hiện đây mới là cuộc sống mà em hằng mong, cuộc sống chân thực nhất. Em biết mình muốn gì, vì gì mà sống. Không giống như em vậy, không ngày nào biết ý nghĩa cuộc sống của mình, cứ như ngày nào cũng đi làm vì công việc, vì công việc mà sống. Thế này thật tốt, ít nhất sau này em sẽ vì một ly trà mà cố gắng phấn đấu.” Lý Vũ Hân cười nói.

Đang nói, Diệp Lăng Thiên đột nhiên thấy một người phụ nữ đi tới, Diệp Lăng Thiên nhíu mày.

“Sao thế?” Lý Vũ Hân quay đầu, vừa quay lại thì thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đi tới, hơn nữa cô vẫn biết người phụ nữ này, Lý Vũ Hân thấy người phụ nữ này thì lập tức đứng lên, hơi ngạc nhiên, nói thật cô cũng hơi sợ hãi.

“Chào hai người.” Người phụ nữ đi tới, chẳng hề tị hiềm mà ngồi xuống bên cạnh, không phải ai khác, người phụ nữ này chính là Bọ Cạp.

“Chào cô.” Lý Vũ Hân cũng hoàn hồn sau sự sự hãi, gật đầu nói với Bọ Cạp.

“Sao vậy? Thấy tôi mà sắc mặt chẳng vui vẻ chút nào luôn sao? Tôi khiến anh ghét đến thế à?” Bọ Cạp chẳng để ý Lý Vũ Hân, vẫn luôn hướng sự chú ý tới Diệp Lăng Thiên.

“Cô theo dõi tôi?” Diệp Lăng Thiên uống môt ngụm trà lạnh nhạt nói, có thể nhìn ra anh hơi tức giận.

“Không.” Bọ Cạp nhìn sắc mặt của Diệp Lăng Thiên thì hơi sợ, phủ nhận rồi nói: “Anh biết đấy, dù tôi có trăm lá gan cũng không dám theo dõi anh, hơn nữa anh cũng biết là tôi không có bản lĩnh theo dõi được anh.”

“Không mời tôi uống ly trà hay sao?” Bọ Cạp tiếp tục cười nói.

“Hết tiền rồi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc