TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 763: NHIỆM VỤ (5).

Trong tay cầm một chiếc thẻ nhỏ, chỉ mấy giây đã dễ dàng mở cửa ra, sau đó đẩy cửa đi vào, rồi đóng cửa lại.

Lúc này đã hơn 1 giờ sáng, trong phòng mờ mịt, ti vi vẫn đang bật, trên giường có thể nhìn thấy một nam một nữ đang ngủ. Lão Ưng đi đến trước giường, nhìn rồi lại nhìn, người đàn ông chính là Tô Lão Tam, Lão Ưng cường khẩy trực tiếp đi đến bên cạnh người phụ nữ, nhấc đầu người phụ nữ lên, một tay đánh xuống cổ người phụ nữ một cái, người phụ nữ bị đánh ngất trong lúc ngủ, ngay cả một âm thanh cũng không phát ra. Mà Tô Lão Tam vẫn ngủ như chết, ngày liên tục.

Lão Ưng đi đến bên cạnh Tô Lão Tam, lấy ra một khẩu súng lúc vỗ lên mặt Tô Lão Tam, vỗ hai cái không tỉnh, Lão Ưng trực tiếp giơ bàn tay khác lên tát Tô Lão Tam hai cái thật mạnh.

“Mẹ nó, ai đánh ông đấy.” Tô Lão Tam lập tức mở mắt ra hét lên, nhưng, lời vẫn chưa nói hết, ông ta đã kinh hãi trợn tròn mắt, bởi vì ông ta vừa mở mắt đã nhìn thấy một họng súng đen ngòm dí lên trán mình.

“Tôi đánh ông, có ý kiến sao?” Lão Ưng lạnh lùng nói.

“Không….không…không có ý kiến, anh….anh vào bằng cách nào?” Tô Lão Tam bị họng súng đột nhiên xuất hiện dọa sợ, lời nói cũng không được lưu loát.

“Chỉ cần tôi muốn, không có nơi nào mà tôi không vào được, cũng không có nơi nào mà tôi không tìm được. Dậy đi, mặc quần áo vào, cùng tôi đi gặp ông chủ.” Lão Ưng nói tiếp.

“Ông chủ? Ở đâu?”

“Ông đi theo tôi là được rồi. Tôi cho ông năm phút để sửa soạn lại bản thân, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Ông chủ nói, nếu như ông không nghe lời, bảo tôi đưa thi thể của ông đến gặp anh ấy, tốt nhất bản thân ông nên tự giác một chút.” Lão Ưng lạnh lùng nói, sau đó thu lại khẩu súng, đứng qua một bên.

Tô Lão Tam nghe thấy lời nói của Lão Ưng lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, mồ hôi lạnh vô thức chảy ra, ông ra biết rất rõ, nếu như đối phương muốn mạng của mình thì mình sớm mất mạng rồi, hơn nữa ông ta cũng biết, súng mà đối phương cầm trong tay là súng thật, người trước mặt này cũng không phải là người bình thường. Mấy nơi mà mấy ngày nay ông ta đến để chơi gái đều không cố định, cũng không nói với bất kỳ người nào mình đang ở đây, đối phương có thể tìm thấy ông ta một cách chính xác, không một tiếng động đi đến trước mặt ông ta khiến Tô Lão Tam cảm thấy vô cùng đánh sợ.

Tô Lão Tam nhìn khẩu súng mà Lão Ưng đang chơi ở trong tay, lập tức không còn sự kiêu ngạo thường này, ngoan ngoãn mặc quần áo ở trước mặt Lão Ưng. Nhìn người phụ nữ đang nằm bất động ở bên kia, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô ta…cô ta….”

“Yên tâm đi, không chết được, sáng ngày mai sẽ tự tỉnh lại, đi thôi.” Lão Ưng dùng súng chỉ chỉ nói.

Tô Lão Tam ngoan ngoãn đi ra khỏi cửa, sau khi Lão Ưng thu lại súng thì đi phía sau Tô Lão Tam. Tô Lão Tam cả đường đi không dám nhìn trái nhìn phải, đi rất chậm, Lão Ưng không thể chịu được nữa, đi đến nắm lấy cổ áo của Tô Lão Tam trực tiếp nắm lấy kéo đi về phía thanh máy.

Lúc Lão Ưng túm lấy Tô Lão Tam đi đến trước cửa phòng của Diệp Lăng Thiên phát hiện Diệp Lăng Thiên ngay cả cửa cũng không khóa, đang đợi anh ta, Lão Ưng đẩy Tô Lão Tam đi vào, sau đó mình cũng đi theo vào rồi đóng cửa lại.

Tô Lão Tam bị Lão Ưng đẩy vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang vắt chân ngồi trên ghế hút thuốc, uống trà. Diệp Lăng Thiên liếc nhìn Tô Lão Tam, sau đó tiếp tục uống trà của mình.

Tô Lão Tam thấy Diệp Lăng Thiên không có động tĩnh gì, nên ngồi xuống giường.

“Tôi nói cho phép ông ngồi xuống rồi sao?” Diệp Lăng Thiên đặt cốc trà xuống sau đó thờ ơ nói.

Lão Ưng đi đến xách Tô Lão Tam từ trên giường lên. Tô Lão Tam một bụng tức, nhưng cũng biết, bản thân không phải là đối thủ của Lão Ưng này, chỉ là hung dữ nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”

“Làm gì? Câu này của ông rất tốt, thực ra câu này tôi cảm thấy ngược lại nên là tôi hỏi ông, tôi muốn hỏi ông rốt cuộc ông muốn làm gì? Tôi cứu ông từ trong tù ra, lại cho ông nhiều tiền như vậy, gần đây ông đang làm cái gì?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.

Tô Lão Tam lập tức không thể nói gì được, lấy cớ: “Không phải tôi vẫn đang làm theo những gì anh nói sao? Muốn lập đội đương nhiên cần phải có tiền, hơn nữa, chuyện này cũng không thể một ngày hai ngày là có thể làm được, ngày nào tôi cũng bận bịu, bận trước bận sau.”

“Vậy sao? Bốn ngày trước, buổi sáng ông ngủ, buổi trưa gọi bảy người đến ăn cơm ở một khách sạn xa hoa, buổi chiều ở quán trà chơi mạt chược, buổi tối ở hộp đêm, tối ngủ ở khách sạn Hâm Nguyên, đưa hai người phụ nữ từ hộp đêm. Ba ngày trước, buổi sáng ông vẫn còn đang ngủ, buổi trưa gọi tám người đến ăn cơm, buổi chiều ở KTV hát, một đoàn bảy người gọi mười em gái tiếp rượu. Buổi tối vẫn ở hộp đêm, uống say, là một người em của ông đưa ông về khách sạn. Hôm qua biểu hiện của ông rất tốt, chơi mạt chược một ngày, ngày duy nhất không chạm vào phụ nữ. Hôm nay lại đến hộp đêm, dẫn theo một người phụ nữ trở về. Thế nào? Tôi nói không sai chứ?” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.

Trên mặt Tô Lão Tam hiện lên sự kinh hãi, nhưng sau đó lại là tức giận, gần như chỉ vào Diệp Lăng Thiên nổi giận nói: “Mẹ nó, anh theo dõi tôi?”

“Nói tục, dạy dỗ một chút đi.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói với Lão Ưng.

Lão Ưng sớm đã chuẩn bị xong, túm lấy Tô Lão Tam, đấm vào bụng Tô Lão Tam mấy đấm, đến tận khi Tô Lão Tam nôn ra máu giống như bùn, ngã xuống đấy ho không ngừng mới dừng tay.

“Tôi theo dõi ông đó, ông có thể làm gì?” Diệp Lăng Thiên đi đến, một chân đá Tô Lão Tam ba cái, một chân giẫm lên bụng Tô Lão Tam nói, sau đó cứ như vậy ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Lão Tam lạnh lùng nói: “Tô Lão Tam, đừng quên chuyện tôi bảo ông làm, cũng đừng quên điều kiện mà ông đã đồng ý với tôi khi ở trong tù. Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, tôi hi vọng từ hôm nay ông phải ngoan ngoãn nghe lời, tất cả đều phải làm theo những lời tôi nói, nếu như còn để tôi phát hiện trong lòng ông đang tính toán tôi, không nghe lời, ông nên thông báo với người anh em của ông trước một tiếng đi đến sông để nhặt xác của ông.

Đừng xem lời tôi nói là nói đùa, con người tôi từ trước đến nay chưa từng nói đùa. Ngày mai, dẫn theo người của ông đi chiếm lấy địa bàn ở phố Hoa Dương này, trong vòng ba ngày tìm tất cả băng đảng Tân Hoa đánh một trận, nhất định phải thắng. Trong vòng một tuần, địa bàn ở bên phía khu vực Nam Thành ông phải chiếm lấy toàn bộ cho tôi. Không hoàn thành được những việc này, một tuần sau chính là ngày chết của ông, bởi vì tôi giữ lại ông cũng không có tác dụng gì nữa.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc