TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 389: SỐNG CHUNG (9)

Công ty mình bị Lý Vũ Hân cho phê bình thậm tệ, Diệp Lăng Thiên cũng không tức giận, chỉ nói: “Điều này tôi biết rõ, nhưng thật sự có nhiều vấn đề như vậy sao? Em nói cho tôi nghe một chút đi, tôi cố gắng nghĩ lại, nhưng không tìm thấy vấn đề đó. Đương nhiên, em đừng nói những thuật ngữ chuyên nghiệp, dùng lời nói dễ hiểu nói cho tôi nghe.”

“Đầu tiên là về cơ cấu của công ty, theo phân tích của công ty, công ty lấy quy định quản lý con người chứ không phải người quản người, người quản lý chỉ là người chấp hành và giám sát thôi. Anh xem bây giờ công ty có vẻ như người quản lý có người quản lý, nhân viên có nhân viên, nhưng cuối cùng, vẫn là người quản lý người, tính tùy ý rất lớn, đây là vấn đề lớn nhất, bây giờ ít người thì không sao, đều ở dưới mí mắt của anh, nhưng nhiều người thì sao? Anh có thể đảm bảo tất cả các quyết sách của công ty ở bên dưới đều thực hiện một cách trung thực sao? Mặt khác, thành lập bộ phận rất bất hợp lý, tối thiểu anh cần một bộ phận mua hàng, tôi thấy chế độ bây giờ của các anh, dường như các vấn đề mua sắm đều từ bộ phận tài vụ phụ trách. Tự mình mua đồ mình tự mình ký sổ, điều này tôi chưa bao giờ nghe đến. Mặt khác, bây giờ tiền hàng lại có một nhân viên điều phối xen vào, điều này không khoa học, cần phải tổng hợp lại, cho nên phải mua đồ gì thì cần từ bộ phận mua hàng chịu trách nhiệm, do anh ký tên, bộ phần tài vụ sẽ nhận đơn từ anh để phát tiền. Còn có…” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Còn có chính sách tiền lương của anh, tôi cảm thấy quá mức tùy tiện, tôi thấy một nhân viên phục vụ bình thường một tháng có thể nhận được khoảng hai mươi mốt triệu, người trưởng nhóm một tháng thu nhập hơn ba mươi triệu, cấp bậc quản lý một tháng có hơn ba mươi triệu tiền thưởng thêm, ngoài ra còn thưởng quý, thưởng cuối năm, cộng lại một năm tổng thu nhập có hơn sáu trăm triệu, điều này… vô cùng bất hợp lý, tôi hơi tò mò, công ty của anh lại có thể kiếm được tiền, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền như vậy.” Lý Vũ Hân nói.

Diệp Lăng Thiên đợi đến khi Lý Vũ Hân nói xong mới bắt đầu nói: “Vũ Hân, những thứ còn lại tôi cảm thấy em nói đều có lý, nhưng chỉ có một điều này, tôi cảm thấy không thể gật bừa!”

“Thế nào? Chẳng lẽ anh cảm thấy tiền lương anh phát cho bọn họ không phải quá cao sao? Mặc dù tôi không biết tiền lương của một nhân viên phục vụ bình thường trong các cửa hàng là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thể nào cao như vậy. Tự anh nên đi xem một chút, chi phí nhân công của công ty hằng tháng được bao nhiêu.” Lý Vũ Hân nói.

“Điều này tôi biết, hơn nữa tiền lương của tất cả mọi người đều do một mình tôi quyết định. Em nói không sai, làm một thương nhân, có lẽ cần đảm bảo được lợi ích của bản thân và lợi ích của công ty ở mức độ tối đa, nhưng tôi không phải là thương nhân, hoặc nói tôi không phải là một thương nhân đúng nghĩa, múc đích ban đầu khi thành lập công ty này cũng không phải hoàn toàn vì tiền. Đương nhiên, lúc đó là vì thực hiện cam kết đối với ba trăm tỉ của em, nhưng còn có một điều khác. Tên công ty là Lão Binh, cửa hàng là Doanh Địa Lão Binh Doanh Địa, những người đến đây làm việc phần lớn đều là những lão binh đã xuất ngũ, hơn nữa, trên cơ bản cuộc sống đều khó khăn. Tôi thành lập công ty này là muốn giúp đỡ bọn họ, để bọn họ có một cuộc sống tốt hơn. Công ty này không phải của một mình tôi, cũng không phải của một người nào đó, mà là của tất cả mọi người, công ty có thể có được ngày hôm nay cũng là do mọi người cùng nhau cố gắng, công ty kiếm được tiền, tôi không thể bạc đãi mọi người. Bởi vì, tất cả mọi người đều coi công ty như nhà của mình. Đây là tình cảm cá nhân của tôi, mặt khác, cũng là tôn chỉ từ khi công ty mới thành lập, nếu như em muốn nói đến văn hóa công ty, đây chính là một trong những văn hóa đó. Ngược lại, mặc dù chúng tôi phát tiền lương quá cao, nhưng chúng tôi dám khẳng định, nhân viên của chúng tôi là những người có kỷ luật và chăm chỉ nhất, vì sao? Vì bọn họ biết ơn, vì bọn họ quan tâm đến công việc này. Mọi người hỗ trợ lẫn nhau, chúng tôi đối tốt với mọi người, mọi người cũng sẽ thật tâm thật ý muốn tốt cho công ty. Đương nhiên, nếu như đứng ở góc độ công ty, làm như vậy sẽ không khoa học, nhưng đây là điều đặc biệt của công ty chúng tôi, tôi mong sẽ có một ngày em có thể hiểu được lời giải thích của tôi, có thể hiểu được công ty, có lẽ em cũng biết, mục đích ban đầu khi tôi thành lập công ty này không phải đơn thuần chỉ vì tiền.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, những lời này nếu như từ trong miệng người khác nói ra, có thể cô sẽ không tin đó là lời nói thật, nhưng lời này được nói ra từ trong miệng Diệp Lăng Thiên nên cô tin tưởng. Rất lâu sau đó Lý Vũ Hân mới nói: “Anh quả nhiên không phải một là một người quản lý phù hợp, cũng không phải là một thương nhân đúng nghĩa. Nhưng, có lẽ thật sự đúng như lời anh nói, đó là điểm đặc biệt của công ty anh. Anh là ông chủ, nếu anh đã không ngại một tháng kiếm được bao nhiêu tiền như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng nếu như anh thật sự muốn để tôi đến quản lý công ty này, những phương diện khác, anh nhất định phải dựa theo ý kiến của tôi để thay đổi. Hơn nữa, ở phương diện tiền lương cũng sẽ thay đổi, chỉ có điều, tôi sẽ dựa theo tiêu chuẩn của anh để cam đoan tiền lương hằng tháng của bọn họ, nhưng cách tính tiền thưởng sẽ phải thay đổi, cách tính bây giờ của các anh quá mức tùy tiện, cũng không có quy định, như vậy rất không khoa học, lấy cơ sở mục tiêu của các anh làm ví dụ, ở đâu có cơ sở mục tiêu chính xác? Còn không phải do anh tự mình nghĩ ra, như vậy rất không khoa học, cũng không công bằng, nhất định phải thay đổi, phải có một phương pháp tính toán chặt chẽ theo quy trình. Ngoài ra, tôi phát hiện công ty của anh tồn tại một số sai sót nghiêm trọng, những thứ này sẽ quyết định rằng công ty của anh có lẽ sẽ không đi được quá xa, cũng sẽ không có cơ hội phát triển!”

“Cái gì?” Nghe Lý Vũ Hân nói như vậy, Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.

“Đổi mới và phát triển” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Đổi mới và phát triển?” Diệp Lăng Thiên cau mày.

“Đúng, một công ty nếu như muốn phát triển từ từ thì đổi mới và phát triển là điều thiết yếu, không có hai điểm này, anh cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ, nếu gặp phải rủi ro gì, có lẽ lập tức sẽ mất trắng. Đổi mới và phát triển là việc cần thiết. Cửa hàng của anh mới mở một năm, một số vừa mới mở, vậy nên sẽ không cảm thấy điều gì, nhưng một khi thời gian lâu dài trôi qua, anh cảm thấy sẽ có nhiều khách cũ đến nữa hay sao? Trong quá trình phục vụ, các anh nên sáng tạo và đổi mới các món ăn, phải tiếp tục rót vào trong công ty nhưng yếu tố mới và dòng máu mới, như vậy công ty của anh mới có thể luôn trẻ trung. Điểm thứ hai chính là phát triển, theo anh nói, công ty của anh nhiều nhất chỉ có thể mở mười cửa hàng, đây là giới hạn, tôi phân tích một chút cũng không sai biệt lắm, suy đoán của anh rất chính xác, nhưng sau khi mở mười cửa hàng thì sao? Công ty của anh sẽ chuẩn bị để dậm chân tại chỗ sao? Đây không phải là cách phát triển kinh doanh. Nếu chiều dài đã có hạn, vậy phải phát triển theo chiều rộng, có thể bắt đầu công việc kinh doanh khác. Tôi đã xem xét, anh có làm việc giao hàng đồ ăn, điều này rất tốt, đây chính là nghiệp vụ phát triển, sự thật đã chứng minh quyết định của anh rất chính xác việc kinh doanh mang lại lợi ích rất tốt. Nhưng công ty của anh lại căn bản không tìm thấy sự sáng tạo cái mới và yếu tố phát triển, một công ty thành công, đem hai điều này coi như nền tảng phát triển của công ty, coi đó là một trong những vấn đề của công ty mình, để mỗi cá nhân đều phải đem sự đổi mới và phát triển của công ty đặt ở trong lòng, thể hiện ở trong công việc, cuối cùng sẽ hình thành tinh thần đổi mới của công ty. Điều này rất quan trọng.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc