TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 758: NHÀ MỚI (9)

Ba mẹ của Trần Tuấn Lương đều không phải là người hay nói, có thể thấy đều là nông dân chất phác, ăn cơm cùng Diệp Lăng Thiên rõ ràng khá gượng, trên cơ bản đều là Diệp Lăng Thiên tìm lời để nói.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Thiên tìm một cơ hội gọi Trần Tuấn Lương và Diệp Sương sang một bên, trực tiếp nói với Trần Tuấn Lương và Diệp Sương: “Là như thế này, tôi vừa mua căn nhà, đã chuyển qua đó ở rồi. Ba mẹ của cậu đã đến, là chủ nhân, tôi và Diệp Sương đều là người bản địa, tóm lại không thể sắp xếp ba mẹ cậu đi ở khách sạn, căn phòng thuê đó của cậu cũng không ở được nhiều người như vậy, cũng nói không qua được.

Tôi đã sắp xếp xong rồi, cậu lát nữa trực tiếp dẫn ba mẹ của cậu đến căn nhà trước đó của tôi mà ở, sau này căn nhà đó để cậu và Diệp Sương ở. Vừa hay có ba phòng, Diệp Sương ngủ phòng mình, cậu ngủ ở phòng sách mà trước đây tôi ngủ, ba mẹ cậu ngủ ở phòng ngủ chính. Cậu chiều này tìm một cơ hội chuyển đồ của cậu qua đó. M ấy ngày này hai đứa đừng đi làm nữa, cùng ba mẹ của cậu đi dạo chơi ở Đông Hải, ngắm cảnh đi dạo, đặc biệt là Diệp Sương, anh và Báo đã đi đến một bước này rồi, vậy thì phải hiểu, ba mẹ của cậu ta chính là ba mẹ của em, bắt buộc phải tôn trọng người già, quan tâm người già. Vốn dĩ anh nên làm chủ nhà, nhưng cái chân này của anh cũng không phải quá thuận tiện, không đi được, tối mai hai đứa lái xe chở ba mẹ của cậu đến chỗ tôi ăn tối, xem như tôi chính thức mời ba mẹ cậu tới ăn cơm, đến lúc đó hai bên ngồi cùng nhau xác định hôn sự của hai đứ. Đại khái thì sắp xếp như vậy.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

Sau khi nói xong cũng mặc kệ Diệp Sương và Trần Tuấn Lương có đồng ý hay không, trực tiếp đi vào trong phòng nói chuyện tiếp với ba mẹ của Trần Tuấn Lương.

Vừa nói chưa được mấy câu thì nhận được điện thoại của Hứa Hiểu Tinh.

“Alo!”

“Anh là ở tầng 18 sao?” Hứa Hiểu Tinh trực tiếp hỏi.

“Phải, làm sao thế?” Diệp Lăng Thiên thấy lạ nên hỏi.

“Vậy tôi gõ cửa sao anh không mở cửa? Tôi ở trước cửa lớn của nhà anh đó.”

“Hả? Trước khi cô đến sao không nói trước một tiếng? Tôi không ở nhà, tôi ở bên ngoài ăn cơm.”

“Cái gì? Vũ Hân không phải là nói anh không thể cử động hay sao, tôi đặc biệt tới đưa cơm cho anh, anh sao lại chạy ra ngoài rồi? Chân của anh phải làm sao?” Hứa Hiểu Tinh cũng có hơi tức giận rồi.

“Cô… cô đợi chút, tôi lập tức quay về!” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy, sau đó cáo từ với ba mẹ của Trần Tuấn Lương, lái xe rời khỏi trước. Đợi tới khi Diệp Lăng Thiên chạy về đến cửa nhà mình quả nhiên thấy xe của Hứa Hiểu Tinh dùng ở ngoài cửa sắt, Hứa Hiểu Tinh ngồi trong xe chơi điện thoại.

Diệp Lăng Thiên đi tới mở cửa sắt ra, nói với Hứa Hiểu Tinh: “Cô trước khi tới nên gọi điện cho tôi.”

“Ai biết chân của anh đã bị thương còn chạy lung tung chứ, xem tối nay Vũ Hân xử lý anh thế nào.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vào trong sân. Diệp Lăng Thiên cười bất lực, cũng lái xe vào, sau đó kéo cái chân có hơi loạng choạng cùng Hứa Hiểu Tinh đi vào trong phòng.

“Tôi đây cũng là hết cách rồi. Ba mẹ của Trần Tuấn Lương đã tới, tôi mặc kệ như thế nào cũng nên đích thân tới đón. Không biết Vũ Hân đã nói với cô chưa, Trần Tuấn Lương và Diệp Sương ở bên nhau rồi, lần này ba mẹ của cậu ta tới chính là đến bàn chuyện hôn sự giữa hai bên với tôi.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa nói.

“Hả?”

“Cô còn chưa biết sao?”

Sau đó Diệp Lăng Thiên ở trong nhà kể cho Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh vốn là tới đưa cơm cho Diệp Lăng Thiên, thuận tiện chăm sóc cho người bệnh Diệp Lăng Thiên, nào ngờ Diệp Lăng Thiên giống như người không có chuyện gì chạy ra ngoài ăn cơm. Hứa Hiểu Tinh ở trước nhà của Diệp Lăng Thiên ngây ngốc gần hai tiếng, sau đó lái xe vội vàng rời đi, cô ta còn phải quay về dạy học.

Cơm tối là Lý Vũ Hân đưa tới, Lý Vũ Hân sau khi tan làm thì trực tiếp xách một túi nguyên liệu tới, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì bắt đầu mắng xối xả. Sau đó đi vào bếp bắt đầu nấu bữa tối.

“Chiều mai em xin nghỉ đến giúp anh việc này.” Cuối cùng, ở trên bàn Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân.

“Làm gì? Công ty nhiều việc như vậy em đâu có thời gian xin nghỉ chứ? Anh có chuyện gì? Chân không thoải mái sao?” Lý Vũ Hân vội hỏi.

“Không phải, trước đó anh không phải nói rồi sao, ba mẹ của Trần Tuấn Lương tới rồi. Bọn họ đến anh thế nào cũng nên tận chức chủ nhà mời bọn họ đến nhà anh ăn bữa cơm, hơn nữa hai bên cũng nên ngồi cùng nhau thương lượng chính thức về hôn sự của hai người kia, người lớn hai bên cùng nhau xác định đám cưới. Anh mời ba mẹ của Trần Tuấn Lương tối mai đến đây ăn cơm, bởi vì ba mẹ của Trần Tuấn Lương ngày kia sẽ ngồi tàu hỏa trở về.

Em nhìn dáng vẻ này của anh cũng không thể làm ra được một bữa cơm, Diệp Sương cũng phải ở bên ba mẹ của Trần Tuấn Lương, anh chỉ có thể nhờ em giúp đỡ rồi. Dù sao là đính hôn, anh tóm lại phải làm long trọng một chút, ngoài ra, anh cũng gọi Vương Lực và Chu Ngọc Lâm tới, Hiểu Tinh anh trước đó cũng nói với cô ấy rồi. Đính hôn anh không chuẩn bị tổ chức nghi thức gì cả, không cần thiết, chỉ là bảo mấy anh em đến làm chứng mà thôi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân trầm mặc một lát, sau đó nói: “Được, chiều mai em không đến công ty nữa, chiều đi siêu thị mua đồ. Chỉ là cảm thấy anh có phải là hơi vội vàng về chuyện hôn sự của Diệp Sương và Trần Tuấn Lương rồi không? Hai người họ mới ở bên nhau được bao lâu mà anh đã muốn xác định hôn sự rồi.”

“Anh vội xác định hôn sự của hai người họ là có cách nghĩ của anh, thứ nhất là vì bọn họ yêu nhau, đây là hai người bọn họ chính miệng hứa với anh. Điểm thứ hai, đối với con người của Trần Tuấn Lương anh rất tin tưởng, dù sao đi theo anh nhiều năm như vậy, đối với cậu ta anh rất hiểu, anh cũng vui khi nhìn thấy cậu ta và Diệp Sương ở bên nhau, Diệp Sương và cậu ta ở bên nhau anh rất yên tâm cũng rất vui mừng, cậu ta sẽ không bạc đãi Diệp Sương.

Điểm thứ ba, cũng là điểm mấu chốt nhất, hai người bọn họ đã ở bên nhau, cũng tức là sống cùng nhau rồi, nếu như không sớm ngày xác định hôn sự, ngộ nhỡ xảy ra chuyện khác thì phải làm sao? Hơn nữa nếu như mang thai rồi phải làm sao? Anh làm anh trai tự nhiên là nghĩ nhiều thay cho em gái của mình.

Đương nhiên, hai người bọn họ cũng đều có ý này, cái này không phải là anh ép, cho nên cũng hợp lý.

Diệp Sương và Trần Tuấn Lương sau khi kết hôn, trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm anh trai như anh coi như làm xong rồi, sau này có như thế nào đó cũng là chuyện của bản thân hai người bọn họ, anh cũng coi như là buông được một phần trách nhiệm.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.

“Anh có thể buông được sao? Anh mãi mãi đều là anh trai của em ấy, em ấy mãi mãi đều là em gái của anh, giống như là ba mẹ vậy, người làm ba mẹ mãi mãi đều nhọc lòng vì con cái, mặc kệ con cái có lớn cỡ nào cũng vậy. Được rồi, sáng mai em tan làm sẽ qua chuẩn bị.” Lý Vũ Hân cười rồi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc