TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 88: NGƯỜI YÊU CŨ CỦA LÝ VŨ HÂN (1)

“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên nhận lấy tài liệu xem sơ qua, bình tĩnh nói.

Sau khi ngồi lên xe, Lý Vũ Hân hỏi anh: “Em gái anh sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ đã được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói nằm viện trị liệu quan sát thêm nửa tháng, nếu tình trạng ổn định là có thể xuất viện.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, xin lỗi, khoảng thời gian gần đây quá bận, tôi cũng không có thời gian đến thăm Diệp Sương.” Lý Vũ Hân áy náy nói.

“Không cần phiền phức, em ấy rất khoẻ.” Anh khách sáo nói, sau đó ngồi lên xe.

Đúng thật như lời Lý Vũ Hân, những ngày tiếp theo Diệp Lăng Thiên rất bận, hôm nay cũng cực kỳ bận rộn, có một đống chuyện với công ty Ale bên kia cần anh xử lý, trước khi công ty mới chưa tổ chức và thành lập xong anh sẽ luôn bận như thế. Nhưng đợi đến khi quy trình tổ chức và thành lập của công ty mới xác định xong, anh cũng sẽ không còn chuyện gì nữa.

Khoảng chừng một tuần, sáng sớm hôm nay, Diệp Lăng Thiên mới rèn luyện sức khoẻ xong trở về thì thấy Lý Vũ Hân đi từ trên lầu xuống, gọi anh: “Diệp Lăng Thiên, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Diệp Lăng Thiên nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

“Mấy ngày nữa tôi muốn đến nước B một chuyến.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên ngơ ngác, sau đó hỏi: “Việc công hay việc tư?”

“Việc tư.” Lý Vũ Hân đỏ mặt đáp, vì rất rõ ràng nói việc tư là cô chuẩn bị đến nước B thăm bạn trai mình.

“Anh có thể giữ bí mật này giúp tôi, đừng nói cho ba tôi biết không?” Lý Vũ Hân xin xỏ Diệp Lăng Thiên.

“Cái này rất khó, ba cô không hỏi đương nhiên tôi sẽ không nói, nếu hỏi, tôi chỉ có thể bẩm báo đúng sự thật thôi.” Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ rồi đáp.

“Ba tôi vẫn không biết chuyện tôi đang hẹn hò với Từ Tuấn, lúc đó ở trong nước ông ấy đã không đồng ý rồi, tôi là lén đến nước B du học với Từ Tuấn. Ông ấy không biết Từ Tuấn vẫn luôn ở nước B, cũng không biết chuyện tôi và anh ấy hẹn hò, cho nên anh có thể không nói với ba tôi không?”

“Mấy ngày nữa là sinh nhật của Từ Tuấn, anh cũng biết đó, tôi về nước đã mấy năm, ba năm rồi chưa từng gặp lại Từ Tuấn, tôi rất nhớ anh ấy. Mấy ngày nay tôi đã làm xong tất cả mọi chuyện, lại thêm sinh nhật anh ấy, cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định bỏ mấy ngày đến nước B thăm anh ấy, cho anh ấy ngạc nhiên, anh giúp tôi chuyện này đi được không?” Lý Vũ Hân đau khổ năn nỉ.

“Tôi nói rồi, ba cô không hỏi đương nhiên tôi sẽ không nói, nhưng ông ấy hỏi tôi cũng không có cách nào.” Thái độ của Diệp Lăng Thiên vẫn rất cứng rắn, thấy cô nhíu mày thì nói thêm: “Thật ra cô có thể nói với ba mình là cô muốn đến nước D một chuyến vì chuyện công việc, như vậy ba cô sẽ không nghi ngờ, cũng sẽ không đến hỏi tôi cô đi đâu.”

Lý Vũ Hân vốn hơi tức giận, nhưng nghe anh nói vậy lập tức cảm thấy trước mắt sáng lên, vội vàng nói: “Thật là, sao tôi lại không nghĩ ra chứ, đúng vậy, bây giờ là lúc chúng ta liên lạc với bên nước D thường xuyên nhất, vì công việc tôi đến nước D một chuyến cũng là chuyện rất bình thường có đúng không. Đúng đúng đúng, tôi có thể đi qua một ngày trước, đợi làm xong chuyện trên tay sẽ đi ngay, cảm ơn anh, Diệp Lăng Thiên.”

“Không cần cảm ơn.” Anh gật đầu, sau đó xoay người đi về phía toilet.

“Nhưng còn một chuyện nữa.” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên rời đi lại nói.

“Chuyện gì?” Anh dừng bước hỏi.

“Anh cũng biết đầy, lần này… tôi… tôi đi qua là để thăm bạn trai, cho nên… anh đi theo không được tiện lắm, coi như tôi cho anh nghỉ mấy ngày, gần đây em gái anh nằm viện anh luôn không có thời gian ở bên em ấy, cho nên, cho nên thừa dịp này anh có thể ở bên em ấy đúng không.” Lý Vũ Hân hơi ngại nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày: “Cái này tôi không có cách nào đồng ý với cô, nếu cô cứ muốn đi một mình, tôi chỉ đành đi tìm ba cô, nếu ba cô đồng ý thì tốt nhất.”

“Diệp Lăng Thiên, sao anh lại tới nữa vậy? Tôi biết anh làm tròn bổn phận, nhưng anh cũng biết mà, người căm thù tôi là người trong nước, bọn họ có thể đến nước B ra tay với tôi sao? Anh tiễn tôi đến sân bay, lúc tôi trở về anh đến sân bay đón tôi, vậy tôi có thể vui vẻ đi gặp bạn trai trôi qua thế giới của hai người, anh còn có thời gian rảnh rỗi ở với Diệp Sương trong bệnh viện, chuyện này rất tốt mà.” Lý Vũ Hân lại kiên nhẫn khuyên bảo anh.

“Xin lỗi, mong cô hiểu cho, trách nhiệm công việc của tôi là bảo vệ cô hai mươi bốn giờ, cho nên tôi không thể nào để cô đến nước B một mình được, lại còn lâu như vậy. Cô và bạn cô trải qua thế giới hai người tôi sẽ không làm phiền, sau khi đến nước B tôi sẽ không tham gia vào cuộc sống của cô. Tôi đảm bảo mình chỉ đứng từ xa nhìn các cô thôi, đây là giới hạn của tôi. Nếu cô không đồng ý, vậy tôi chỉ đành báo cáo với ba cô.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói, sau đó thì đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

“Diệp Lăng Thiên, cái đồ cứng đầu nhà anh. Anh có biết tôi và bạn trai đã bao lâu rồi không gặp mặt không? Ba năm rồi chúng tôi không gặp nhau, đều liên lạc với nhau bằng điện thoại đấy, anh có biết tôi nhớ anh ấy đến mức nào không? Lần này khó khăn lắm tôi mới quyết tâm, còn có cơ hội đến nước B, anh không thể để chúng tôi yên ổn ở bên nhau được ư? Vì sao cứ đòi đi qua làm bóng đèn chứ, vì sao hả?” Lý Vũ Hân hơi điên cuồng gào thét với Diệp Lăng Thiên bên ngoài phòng tắm.

“Tôi cũng không phải cố ý cãi lại cô, tôi chỉ xuất phát từ mục đích bảo vệ cô thôi. Cho dù không có chuyện thư đe doạ, cô gái như cô đến nơi xa như vậy một mình cũng không an toàn. Cô từng ở nước B có lẽ cũng biết, nước B rêu rao là một quốc gia văn minh, tự do, dân chủ, nhưng thật ra an ninh xã hội của nó không hề tốt như trong tưởng tượng, thậm chí còn không bằng trong nước nữa, cho nên dù thế nào cô cũng không thể đến nước B một mình. Còn nữa, nếu hai người thật sự yêu nhau, vậy có tôi hay không cũng giống thế thôi, không thể nào vì sự tồn tại của tôi mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người được. Tôi cũng đã đảm bảo rồi, chắc chắn sẽ không làm phiền hai người, cô nên tin tưởng lời của tôi.” Giọng nói của Diệp Lăng Thiên vang lên từ bên trong.

Lý Vũ Hân nghe thấy anh nói vậy thì ngơ ngác, một lúc lâu sau đó mới hờ hững lại nói với Diệp Lăng Thiên: “Đưa giấy tờ của anh cho Hoàng Linh, tôi bảo Hoàng Linh lấy quan hệ của công ty đi đường tắt làm visa cho anh với tốc độ nhanh nhất.”

Sau khi nói xong thì thở hổn hển rời đi, không phải cô ta tán thành lời nói của Diệp Lăng Thiên, mà là hết cách rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc