TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 38: RỊT THUỐC (1)
Lý Vũ Hân càng nghĩ càng thấy không ổn, cô nằm trên sofa nhớ lại cảnh tượng hôm nay, mặc dù cô vẫn tức giận khi nghĩ tới việc, Diệp Lăng Thiên cầm dây thừng trói cô, nhưng ngẫm lại, cô cũng hơi cố tình gây sự, hơn nữa, anh thật sự chỉ muốn tốt cho cô thôi. Nhớ tới lúc cô cắn anh, hình như còn dồn hết sức lực để cắn, trong lòng cô hơi áy náy.
Vì thế, Lý Vũ Hân ngồi dậy khỏi sofa, đi chầm chậm đến phòng Diệp Lăng Thiên, rồi mở cửa ra. Cô vừa mở ra đã thấy anh ở trần, tay cầm chai penicillin định đổ xuống cánh tay mình, mà cánh tay bị Lý Vũ Hân cắn toàn là máu, máu thịt be bét, phần thịt bị cô cắn gần như sắp rớt xuống, toàn bộ thịt trên đó đều sưng lên, cô cũng bị dọa cho giật mình khi thấy cảnh này. Cô thật sự không ngờ mình lại cắn mạnh như thế, cũng không thể tưởng tượng được nó sẽ đau tới mức nào.
Diệp Lăng Thiên cắn răng định đổ penicillin lên cánh tay, nhưng không ngờ cửa bỗng mở ra, Lý Vũ Hân bước vào.
“Thật ngại quá, cánh tay tôi bị thương, không cởi áo thì không xử lý được, hy vọng cô đừng để ý.” Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi bất ổn, khi thấy mình ở trần xuất hiện trước mặt Lý Vũ Hân, nên vội nói, rồi anh cầm chai penicillin đổ lên cánh tay. Ngay khi penicillin đổ vào vết thương, anh chỉ có một từ đau xót để hình dung, với năng lực chịu đựng của anh mà cũng bất giác rùng mình, rồi cắn chặt răng.
“Anh đừng làm nữa, mau tới bệnh viện đi. Tôi xin lỗi, tôi không ngờ tôi lại cắn mạnh như thế.” Lý Vũ Hân vội nói.
“Không sao, tôi rắc chút penicllin rồi băng lại là được.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, rồi đổ penicillin lên vết thương lần nữa.
“Anh không phải bác sĩ, sao biết mình không sao chứ? Anh bị thương nặng như thế, nếu không đi bệnh viện lỡ vết thương sưng mủ thì làm thế nào? Anh mau tới bệnh viện đi, nếu anh không đi thì tôi gọi xe cứu thương tới đây.” Lý Vũ Hân nói xong, định lò cò đi lấy điện thoại.
“Thật sự không cần đâu.” Diệp Lăng Thiên vội đứng dậy giữ Lý Vũ Hân lại nói: “Đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi đã học hộ lý cơ bản trong quân đội rồi, mỗi ngày dùng chút penicillin rồi thay băng là được, nửa tháng sau vết thương sẽ kết vảy, lành da non lại thôi. Cô đi nằm nghỉ đi, đừng đi lung tung nữa, tự tôi xử lý một lát là được.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì bắt đầu cầm băng gạc lên, dùng miệng ngậm một đầu băng gạc, còn đầu kia thì dùng tay kéo, dù gì một tay anh cũng bị thương không thể cử động được, nên hơi rắc rối khi tự mình băng bó.
“Để tôi băng giúp anh, anh cứ nói với tôi làm thế nào là được.” Lý Vũ Hân thấy thế thì nhảy lò cò tới bên Diệp Lăng Thiên, rồi cầm băng gạc nói với anh.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, nhìn Lý Vũ Hân khó hiểu, rõ ràng cô đang hận anh đến thấu xương, sao tự dưng đối tốt với anh thế, anh gật đầu nói: “Cũng không có gì đặc biệt, tôi đã dùng cồn i-ốt khử trùng rồi, cô chỉ cần xé băng gạc rồi quấn quanh vết thương là được, cảm ơn cô.”
Lý Vũ Hân gật đầu, bắt đầu quấn quanh vết thương, rồi nhìn máu thịt be bét trên cánh tay Diệp Lăng Thiên lần nữa, trong lòng chua xót, suýt hổ thẹn đến bật khóc, vừa run rẩy cẩn thận băng vết thương giúp anh, vừa hỏi: “Có phải rất đau đúng không?”
“Nếu nói không hề đau, cô cũng không tin. Tôi chỉ hơi đau chút thôi, không đau lắm đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Tôi xin lỗi, lúc đó tôi tức quá nên không biết chừng mực.” Lý Vũ Hân áy náy nói.
“Không sao.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Giờ tôi phải làm thế nào?” Lý Vũ Hân quấn xong mấy vòng, cuối cùng không biết làm gì nữa nên hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Cô buộc gút hoặc dùng băng dán lại đều được, miễn băng chặt thôi.”
“Vậy anh đợi một lát, tôi đi tìm băng dán.” Lý Vũ Hân nói xong định đi tìm băng dán.
“Không cần đâu, cô cứ buộc gút là được.” Diệp Lăng Thiên nói, đến khi Lý Vũ Hân quay lại, anh đã dùng tay và miệng tách hai đầu băng gạc ra, rồi buộc gút lại, sau đó dùng sức kéo thế là xong.
Lý Vũ Hân thấy động tác cuối cùng của anh thì bất giác rùng mình, cô có thể tưởng tượng được nó đau đến mức nào, nhưng Diệp Lăng Thiên như người không liên quan vậy, anh bắt đầu thu dọn đồ vào hộp thuốc ngay.
Lý Vũ Hân bỗng cảm thấy anh thật sự rất nam tính, có lẽ một người đàn ông thế này mới thật sự là đàn ông. Cô nhìn Diệp Lăng Thiên, bất giác nhìn nửa người trên ở trần của anh, bỗng mở to mắt, trước đây cô chỉ thấy anh mặc áo may ô từ phía xa, còn khi nãy là vì lo lắng cho vết thương trên cánh tay anh nên không chú ý tới, giờ cô mới nhận ra, hóa ra nửa người trên của anh gần như đầy sẹo, từng đường và vòng tròn bao phủ khắp người anh, cô sửng sốt, trợn tròn mắt thất thần.
Diệp Lăng Thiên thu dọn hộp thuốc xong, thì đi lấy áo sơ mi của mình mặc vào ngay. Dù gì cũng có phụ nữ ở đây, chính anh cũng thấy không thích hợp khi mình ở trần.
Lúc Diệp Lăng Thiện chuẩn bị mặc áo, thì Lý Vũ Hân bỗng lên tiếng hỏi: “Những… vết sẹo trên người anh là sao thế?”
Diệp Lăng Thiên sửng sốt, cúi đầu nhìn mấy vết sẹo trên người mình theo phản xạ.
“Anh có thể nói cho tôi biết, những vết sẹo là bị gì không?” Lý Vũ Hân hỏi lại lần nữa.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người một lát rồi ngẩng đầu lên, không nói gì, tiếp tục mặc áo xong mới nói: “Tôi không cẩn thận nên bị trầy xước thôi.”
“Nói bậy, tôi nhìn mấy vết sẹo trên người anh là biết, đây là vết thương từ đao kiếm và súng đúng không, rốt cuộc anh làm gì thế? Sao trên người lại nhiều vết thương vậy?” Lý Vũ Hân ngắt lời Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng sửng sốt, đứng đó hút điếu thuốc rồi mới xách hộp thuốc lướt qua người Lý Vũ Hân, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Cô xem phim nhiều quá nên bị tẩy não rồi, trên đời này đao kiếm và súng đều là thứ hiếm gặp, tôi lấy đâu ra vết thương từ mấy thứ đó chứ. Cô về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung nữa, chiều nay tôi sẽ bôi thuốc tiếp cho cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc