TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 773: NỤ CƯỜI CỦA LỤC OÁNH (SÁU)

Diệp Lăng Thiên ở trong khách sạn một buổi chiều, trời gần tối thì gặp được Lưu Thượng Vinh cũng đến, cuối cùng Diệp Lăng Thiên bảo Lưu Thượng Vinh ở luôn cạnh phòng mình. Mấy ngày tiếp theo, Diệp Lăng Thiên cũng liên lạc được với trợ lý của Dư lão, sau đó mỗi ngày đều mang theo Lưu Thượng Vinh đi tham gia các loại bữa tiệc, đi tới từng đơn vị, liên hệ tình cảm, đàm phàn chuyện đơn đặt hàng với xưởng may.

Bởi vì có Dư lão nên tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, mặc dù chưa ký kết hợp đồng chính thức nhưng đã thỏa thuận xong xuôi tất cả, trong bốn ngày đầu ở thành phố Y, Diệp Lăng Thiên đã thỏa thuận xong hợp đồng khoảng gần bốn nghìn tỉ cho xưởng may. Nhưng cũng không thể không nói, cái chuyện bàn bạc ký hợp đồng làm ăn này rất mệt mỏi, mệt mỏi cả thể xác lần tinh thần, ngược lại quả thực Lưu Thượng Vinh lại xử lý rất gọn gàng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Diệp Lăng Thiên nhìn trúng Lưu Thượng Vinh.

Buổi chiều ngày thứ tư Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại của Lục Oánh, Lục Oánh hỏi Diệp Lăng Thiên tối nay có thời gian không, nếu có thì tới khách sạn quốc tế !

một chuyến, Diệp Lăng Thiên khẳng định tối nay mình không có việc gì, đồng ý. Sau khi tổ chức xong một bữa tiệc, Diệp Lăng Thiên để Lưu Thượng Vinh tự về khách sạn trước, sau đó anh xách túi ngồi xe tới khách sạn quốc tế !

, lúc Diệp Lăng Thiên đến khách sạn đã khoảng chín giờ rưỡi tối, không còn cách nào khác, bữa tiệc luôn luôn phải có rượu, một khi có rượu thời gian ăn cơm cũng sẽ bị kéo dài ra, thời gian này cũng được coi như là tương đối sớm rồi.

Diệp Lăng Thiên dựa theo số phòng Lục Oánh nói đã tìm được phòng của bà ta, sau đó gõ cửa một cái.

Thật bất ngờ, người mở cửa là Trương Ưu Ưu chứ không phải Lục Oánh.

“Ưu Ưu? Sao cô lại ở đây?” Nhìn thấy Trương Ưu Ưu, Diệp Lăng Thiên có chút bất ngờ.

“Ha ha, anh không ngờ tới đúng không? Có phải rất bất ngờ đúng không?” Trương Ưu Ưu cười hì hì nói.

“Đúng là có một chút, thật sự là tôi không ngờ cô lại có mặt ở đây, nhưng nghĩ lại cũng không thấy kỳ lạ cho lắm, cô đang học ở thành phố Y, mẹ cô tới đây sao có thể không tới thăm con gái mình được.”

“Sai, anh nói sai tất cả rồi, là tôi đến thăm mẹ tôi, bà ấy không tới thăm tôi đâu, bà ấy sợ mình lộ diện một cái thì người khác sẽ biết tôi là con gái của bà ấy.” Trương Ưu Ưu chỉ ra sai lầm của Diệp Lăng Thiên.

“Con nhóc này, nói cái gì thế hả? Đó không phải là do mẹ nghĩ cho con sao? Con ấy à, tìm mẹ chính là để kiểm một bữa ăn ngon, con xem chỗ đồ ăn này đi.” Lúc này Lục Oánh đi từ trong phòng ngủ ra, trên người bà ta mặc một bộ áo ngủ, nói thật, đồ ngủ Lục Oánh mặc rất gợi cảm, cũng có chút quyến rũ.

“Cái gì vậy, cái này có thể trách con sao? Mẹ cho rằng nhà ăn của trường học có thể có đồ ăn ngon gì sao? Anh Lăng Thiên, anh uống đồ uống gì hay là uống trà?” Trương Ưu Ưu khách sáo hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Pha trà đi, chú Lăng Thiên của con chưa từng uống đồ uống.” Lục Oánh nhắc nhở.

“Con nói này, là anh, mẹ, mẹ còn nói là chú nữa con sẽ nổi nóng với mẹ đấy.” Trương Ưu Ưu vô cùng bất mãn.

“Được được được, con nói cái gì thì chính là cái đó, con nhóc này, bây giờ càng ngày càng ương bướng rồi.”

“Đó là đương nhiên, đã chạm tới ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của con thì cho dù mẹ có là mẹ của con thì con cũng sẽ chống lại đến cùng.” Trương Ưu Ưu lẩm bẩm nói, sau đó rót một chén trà cho Diệp Lăng Thiên, vừa rót xong liền nhìn đồng hồ, vội vàng nói: “Nguy rồi nguy rồi, con phải nhanh chóng trở về trường học đây, muộn nữa là ký túc xá sẽ đóng cửa mất.”

“Buổi tối cô không ngủ lại đây với mẹ mình à?” Diệp Lăng Thiên hơi tò mò.

“Không được, mỗi buổi tối đều có bác gái quản sinh đi kiểm tra ký túc xá, tôi cũng chưa xin phép nghỉ, bị tra ra được sẽ bị trừ điểm. Mẹ, con đi đây, anh Lăng Thiên, anh cứ từ từ nói chuyện với mẹ tôi nhé, lần sau đến thành phố Y nhớ nhất định phải tìm tôi đi chơi đấy, lần trước tôi đã cho anh số di động của tôi rồi.

Bái bai.” Trương Ưu Ưu nói xong liền cầm cái túi trên ghế sofa lên rồi đi ra ngoài.

“Đi đường chậm một chút, lúc đón xe nhớ chú ý an toàn, biết chưa?” Lục Oánh thấy con gái mình vội vội vàng vàng thì nhanh chóng đuổi theo nói.

“Con không đón xe, con đi tàu điện ngầm mà, đón xe toàn bị tắc đường thôi. Được rồi, đừng tiễn nữa, con đi đây.” Trương Ưu Ưu vừa đi vừa nói, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

“Con nhóc này, đã lớn như vậy rồi mà làm việc vẫn còn luống cuống tay chân như thế, một chút ổn trọng cũng không có.” Lục Oánh đi tới nói với Diệp Lăng Thiên.

Giờ phút này bà ta cũng đâu còn khí chất của một người giàu có bậc nhất nữa mà chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi, trong mắt chảy xuôi tình thương của mẹ.

“Đừng coi cô ấy như trẻ con nữa, cô ấy đã lớn như vậy rồi. Ưu Ưu cũng chỉ nhỏ hơn Diệp Sương khoảng một hai tuổi thôi, Diệp Sương đã sắp kết hôn rồi, chị à, cũng không thể cứ coi cô ấy như đứa bé mãi được đâu.”

“Diệp Sương sắp kết hôn? Vừa rồi tôi mới nghe Ưu Ưu nói không phải vừa mới đính hôn à?”

“Ừm, vừa đính hôn không lâu, sang năm đợi nó tốt nghiệp xong là chuẩn bị kết hôn luôn, kết hôn sớm một chút tôi cũng sẽ bớt lo sớm một chút.”

“Tôi cũng không hi vọng Ưu Ưu kết hôn sớm như vậy đâu, xuất phát từ sâu thẳm trái tim tôi thì nếu cả đời này nó không kết hôn mà ngày nào cũng ở bên tôi thì tốt quá. Nhưng đây là chuyện không thể nào, sớm muộn gì thì nó cũng sẽ rời bỏ tôi để đi thành lập gia đình riêng cho bản thân nó.” Lục Oánh nói đến đây lại có một chút cô đơn.

“Điểm này thì tôi và chị có ý tưởng giống nhau, sau khi Diệp Sương đính hôn tôi đã dọn ra ngoài ở một mình, ở một mình đúng là có chút cô đơn thật, rất nhớ nó, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Thật ra làm cha mẹ cùng con cái cũng là một mối quan hệ về quyền lợi và trách nhiệm, khi trách nhiệm của mình đối với nó chấm dứt thì quyền lợi hưởng thụ cũng sẽ không còn nữa.”

“Cách nói này của anh ngược lại là rất mới lạ, nhưng cũng không phải không có lý. Tối nay anh uống rượu à? Mùi rượu trên người rất nồng.” Lục Oánh ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên, sau khi ngửi thấy mùi rượu liền hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Ừm, tối nay có xã giao, tổ chức một bữa tiệc, đối phương đều là mấy vị lãnh đạo, không thể không uống, không có cách nào khác.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Anh đến thành phố Y để bàn chuyện làm ăn à? Anh còn việc gì ở thành phố Y này nữa không?” Lục Oánh tò mò.

“Không phải tôi vừa thu mua một xưởng may sao? Trước kia là xí nghiệp của quân đội, bây giờ không phải quân đội sắp rút đi rồi sao, vừa hay trước đó có một lão lãnh đạo biết được tin tức này nên gọi điện thoại cho tôi, và tôi đã thu mua lại xưởng may đó. Bây giờ điều tôi muốn làm là cố hết sức nhận lại hết tất cả các đơn đặt hàng của quân đội và chính phủ mà trước kia từng thuộc về xưởng may này, cho nên lần này mới đặc biệt đến thành phố Y để đàm phán chuyện này.”

“Ừm, vậy cũng không tệ, nói chuyện thế nào rồi?”

“Tạm được, đã đàm phàn được một hợp đồng hơn ba nghìn tỉ, hơn nữa cũng rất ổn định, hàng năm đều có, sản lượng cũng khá tốt, giá cả cạnh tranh rất cao.” Diệp Lăng Thiên cười một cái nói.

“Không tệ nha, anh cũng rất có đầu óc buôn bán đấy, tôi thấy bây giờ càng ngày anh càng thích hợp trở thành thương nhân rồi.” Lục Oánh cười cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc