TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 805: ĐÊM TÂN HÔN (8)

Cuối cùng Lý Yến nghỉ vào buổi chiều trước tết một này, sau khi ăn trưa ở nhà xong, Diệp Lăng Thiên kéo Lý Yến đi thẳng ra cửa.

“Làm gì vậy? Thần thần bí bí.” Lý Yến ngồi trên xe ngờ vực hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Em nói xem đi làm gì? Tết nhất, dù sao em cũng phải mua cho chồng em một bộ quần áo mới, cũng phải mua cho em một bộ quần áo mới chứ, nếu không em cũng phải mua cho bố mẹ em bộ đồ mới đúng không? Cô gái khác chỉ cần có cơ hội là đi mua sắp ngay, luôn nói tủ quần áo của phụ nữ lúc nào cũng thiếu một bộ, em lại ngược đời, cảm như như cho tới giờ em chưa từng đi mua quần áo, càng đừng nói dạo phố.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Anh không nói em cũng quên mất. Xin lỗi anh, Lăng Thiên, không phải em không quan tâm anh, mà là gần đây em rất bận, tình hình trị an luôn tốt mà không biết chuyện gì xảy ra làm mấy tháng nay xảy ra rất nhiều chuyện. Đó, hai ngày nay mới xử lý xong một vụ án, hơn nữa kết quả làm em rất mơ hồ, em cảm thấy có chút vấn đề, việc nay cứ quanh quẩn trong đầu em mãi.” Lý Yên hổ thẹn nói.

Diệp Lăng Thiên biết Lý Yên đang nói đến cái gì, tuy rằng Lý Yến không nói cụ thể vụ án nào, nhưng Diệp Lăng Thiên còn hiểu rõ mấy vụ án này hơn Lý Yến.

“Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sông, công việc là một phần của cuộc sống nhưng không phải toàn bộ. Em phải nhớ kỹ, ngoài công việc ra em còn có người nhà, đặc biệt là mẹ em. Sau này mỗi ngày chỉ đi làm tám tiếng thôi, tan làm thì không suy nghĩ chuyện công việc nữa. Hơn nữa, nghe anh nói một câu, có một số việc mơ hồ thì để nó mơ hồ đi, nếu không tìm được kết quả rõ ràng thì mơ hồ chính là kết quả tốt nhất.” Diêp Lăng Thiên nói kiểu ba phải cai nào cũng được.

“Vâng, em biết rồi, sau này em sẽ chú ý. Anh muốn mua quần áo kiểu gi? Mua cho anh hai bộ trước đi, em chưa mua quần áo cho anh lần nào, em làm vợ thế này có phải rất thất bại không?” Lý Yến vẫn hơi ảo não.

“Ai quy định vợ nhất định phải mua quần áo cho chồng? Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, xuống xe đi, chúng ta mua cho ba mẹ em một bộ trước, sau đó mua cho em hai bộ, dù sao ăn tết cũng phải có dáng vẻ của ăn tết.” Diệp Lăng Thiên lái xe vào bãi đỗ xe sau đó dẫn Lý Yến đi vào trung tâm thương mại.

“Anh đến đây làm gì? Anh có biết quần áo ở đây đắt thế nào không? Đi thôi, chúng ta mua chỗ khác, mua quần áo ở đây chính là lãng phí tiền.” Lý Yến đi vào trung tâm thương mại, vừa nhìn lập tức lôi kéo Diệp Lăng Thiên đi luôn.

“Em đừng quên bây giờ ít nhiều anh cũng coi như người có tiền, em cũng là vợ của người có tiền.”

“Lăng Thiên, em cảm thấy suy nghĩ của anh rất có vấn đề, đây không phải vấn đề có tiền hay không, đây là vấn đề lãng phí tiền bạc. Chúng ta là người bình thường, không cần phải mua đồ xa xỉ phẩm, em…”

Diệp Lăng Thiên ngắt ngang lời Lý Yến, anh cười nói: “Anh quyết định mua quần áo ở đây không liên quan đến việc có tiền hay không, có phải em cảm thấy anh sĩ diện không? Em lầm rồi, anh là người thế nào, em là người hiểu rõ nhất. Nhưng em cũng phải biết, bây giờ một năm anh kiếm được rất nhiều t iền, nếu không cho em tiêu thì anh không biết một năm này anh làm cái gì. Đi thôi, không cần lo lắng vấn đề có tiền hay không, đgười đời có câu nói hay, có tiền thì tiêu nhiều, không có tiền thì tiêu ít. Điều mà chúng ta chú ý là thái độ sống, không liên quan gì đến tiền bạc. “

Diệp Lăng Thiên nói xong bèn lôi kéo Lý Yến vào các loại cửa hàng chuyên dụng, quần áo ở đây không rẻ, đương nhiên cũng chưa tới mức xa xỉ phẩm, xem như là nơi mua sắm của những người tinh anh trong xã hội, nói như vậy một bộ quần áo cũng phải trên dưới ba mươi triệu.

Diệp Lăng Thiên và Lý Yến đi mua quần áo cho ba mẹ đầu tiên, sau đó Lý Yến kiên trì muốn mua một bộ cho Diệp Lăng Thiên trước, cuối cùng mới đi mua cho mình.

Diệp Lăng Thiên xách vài túi đồ đứng ngoài cửa hàng, anh không quen đi vào mấy cửa hàng quần áo nữ, cho nên Lý Yến đi vào một mình, còn anh đứng ngoài cửa hút thuốc.

Lý Yến một mình chọn quần áo trong cửa hàng, cô ta là người phụ nữ không quá chú ý ngoại hình, chọn quần áo cũng sấm rền gió cuốn giống như tính cách cô ta, chẳng mấy chốc đã chọn xong một bộ quần áo, đang chuẩn bị đưa cho nhân viên bán gàng gói hàng lại thì chợt đụng phải một người phụ nữ đang xem quần áo trong cửa hàng khi cô ta quay người lại.

“Xin lỗi, tôi…” Đang lúc nói lời xin lỗi, Lý Yến nhìn thấy người phụ nữ ở đối diện khi ngẩng đầu lên.

“Lý Vũ Hân, là cô à?” Lý Yến trợn mắt há mồm nhìn người phụ nữ trước mặt, không sai, người phụ nữ ở trước mặt chính là Lý Vũ Hân.

Công ty Lý Vũ Hân đã nghỉ, Hứa Hiểu Tinh ở về thành phố Y đón Tết, chỉ còn mình cô ở lại đây. Không có việc gì, cô đơn một mình. Đã quen ngày nào cũng xếp đầy công việc cho chính mình, đột nhiên không có việc gì làm, cả người đều trống rỗng. Một mình buồn chán không có việc gì, cô bèn ra ngoài dạo phố, muốn mua một bộ đồ mới để đón tết, lúc này mới đi vào mấy cửa hàng, thế là gặp phải Lý Yến.

Nhìn thấy Lý Yến, trong lòng Lý Vũ Hân như đánh đổ bình ngũ vị, cảm giác là lạ.

Cô gật đầu với Lý Yến, thản nhiên nói: “Đúng vậy, cô mua quần áo à, thật trùng hợp!”

“Cô mua xong chưa?”

“Vẫn chưa, tôi tùy tiện nhìn xem, cô mua đi, tôi đi xem cửa hàng khác, đi trước, tạm biệt.” Lý Vũ Hân nói xong bèn xoay người muốn đi ra cửa.

“Lý Vũ Hân.” Lý Yến bỗng nhiên gọi Lý Vũ Hân lại.

Lý Vũ Hân dừng bước, nhìn Lý Yến.

“Hiếm khi gặp một lần, buổi tối ba chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi.” Lý Yến nói.

“Ba? Còn ai nữa?” Lý Vũ Hân nhìn trái nhìn phải, kỳ quái hỏi.

“Anh ấy ở ngoài, không vào đây.” Lý Yến chỉ Diệp Lăng Thiên đứng ngoài cửa.

Lý Vũ Hân nhìn ra ngoài theo tay Lý Yến, quả nhiên nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang hút thuốc ở ngoài cửa. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đứng ở bên ngoài, trong lòng Lý Vũ Hân bỗng nhiên chua xót, sau đó là đau.

“Tôi nên nghĩ tới sao cô có thể đi ra ngoài dạo phố mua đồ một mình được. Cảm ơn ý tốt của cô, không cần, tôi có việc, đi trước đây.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói, sau đó đi ra ngoài.

“Năm hết Tết đến còn việc gì nữa, cùng ăn một bữa cơm tối đi, tất cả mọi người đều là bạn mà.” Lý Yến lại nói.

“Lý Yến, cô cố ý nhục nhã tôi hay là thế nào? Nếu cô thật sự muốn khoe khoang trước mặt tôi thì cô đạt được mục đích rồi đấy.” Lý Vũ Hân không thể nhịn được, cô nói thẳng với Lý Yến.

Lý Yến ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Cô hiểu lầm tôi rồi, tôi tuyệt đối không có ý này. Tôi chỉ đơn thuần muốn mời cô đi ăn một bữa cơm thôi. Nếu cô cảm thấy anh ấy có mặt là không thích hợp thì tôi mờ cô, hai chúng ta ăn riêng một bữa được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc