TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 446: CÓ THỂ HÔN TÔI KHÔNG?(1)

“Anh điên rồi à, anh lên đây làm gì? Đi nhanh đi, trên xe có bom đó, mau đi đi, muốn chết à.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên bước lên thì bắt đầu hét lớn, vô cùng hoảng loạn. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy trên trán cô ta toàn là mồ hôi, vào những lúc thế này ai mà không căng thẳng chứ?

“Lái xe đàng hoàng, nhất định đừng dừng lại hoặc làm lật xe.” Diệp Lăng Thiên nhắc nhở Lý Yến, sau đó nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh mau xuống xe đi, đây không phải lúc nói chuyện này.” Lý Yến vô cùng kích động, có thể nhìn ra được cảm xúc của cô ta không hề ổn định.

“Vẫn còn nhiều xăng như vậy, chỉ cần cô không dừng xe thì sẽ không nổ được, không sao, xem như là tôi đến đi cùng cô đoạn đường cuối đi. Nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên an ủi hỏi Lý Yến.

“Sao anh biết không nổ được? Ngộ nhỡ nổ thì sao? Anh tưởng đây là trò đùa à? Nhanh xuống xe đi, cầu xin anh đấy, tôi không muốn anh chết cùng tôi đâu.” Lý Yến dường như đang cầu xin Diệp Lăng Thiên.

“Chết cùng với cô cũng tốt mà, xuống dưới đó chúng ta cũng có đôi có cặp đúng không? Nói cho tôi biết, chuyện gì vậy, nói không chừng tôi có thể giải quyết.”

“Ba tôi đã gọi hết tất cả các chuyên gia đến đây rồi, bọn họ đều không có cách nào giải quyết được, anh làm sao có thể giải quyết chứ?”

“Chuyên gia là chuyên gia, tôi là tôi, chuyên gia không có cách giải quyết không có nghĩa là tôi cũng không thể giải quyết, trước hết cô nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra đã, còn không nói thì thực sự không còn thời gian nữa đâu, cô không muốn hại chết tôi thì mau nói đi.” Diệp Lăng Thiên cũng không dài dòng với Lý Yến nữa, nói thẳng luôn.

“Tôi cũng không biết là chuyện gì, tối nay, khoảng hơn chín giờ, sau khi tôi tan làm thì lái xe, lái xe ra ngoài không xa thì nhận được điện thoại, là số máy lạ, đối phương nói với tôi là trên xe có bom, chỉ cần tôi dừng xe lại thì sẽ phát nổ, hoặc là tôi chỉ cần rời khỏi chỗ ngồi thôi là sẽ phát nổ, người đó còn cười một cách rất thô bỉ, nói là muốn báo thù giúp em trai anh ta, muốn nhìn thấy tôi bị dày vò từ từ rồi cuối cùng bị nổ chết. Tôi không tin, nhưng lại không dám thử, vừa gọi điện thoại cho bọn họ, vừa lái xe vòng lại. Sau đó ba tôi dẫn theo tất cả các chuyên gia này đến, chứng thực trên xe quả thực có bom. Được rồi, Diệp Lăng Thiên, anh mau chóng xuống đi, thật đấy. Tôi không sao đâu, cùng lắm thì chết mà thôi. Tôi chết cũng không sao, ba mẹ tôi có anh trai tôi phụng dưỡng, tôi chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai, chỉ có một mình. Anh thì khác, anh có công ty, còn phải nuôi em gái, anh còn có cả Lý Vũ Hân, anh không thể chết, anh chết thì bọn họ làm thế nào? Nhanh chóng xuống xe đi, đừng mạo hiểm cùng tôi như vậy.” Lý Yến khuyên Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên châm thuốc, chầm chậm hút, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

“Diệp Lăng Thiên, tôi sắp chết rồi, có vài lời tôi muốn nói với anh. Thực ra, tôi thích anh.” Lý Yến đột nhiên chuyển sắc mặt nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên vô cùng kinh ngạc quay mặt qua nhìn Lý Yến.

“Sao? Không tin à? Tôi nói nghiêm túc đấy, anh cảm thấy vào lúc này rồi tôi vẫn còn có tâm trạng nói đùa với anh à? Nếu như không phải tôi sắp chết rồi thì tôi nghĩ cả đời này tôi cũng sẽ không nói câu này với anh đâu. Tôi nghĩ, tôi đã thích anh từ rất lâu rồi. Tôi là một cô gái tính tình kì quái, mọi người đều cảm thấy tôi giống như một người đàn ông, thực ra, tính cách tôi quả thực giống đàn ông, tôi không thích õng ẹo ẻo lả, không thích làm nũng, nhưng tôi vẫn là phụ nữ, tôi cũng hi vọng có người sẽ thích tôi yêu tôi, tôi cũng có người mình yêu. Lúc mới gặp anh tôi cảm thấy anh là một tên lưu manh, khốn nạn.

Nhưng lần cứu Lý Vũ Hân đó, tôi đã bị anh thuyết phục hoàn toàn, tôi thích người mạnh mẽ, thích người đàn ông tính tình cứng cỏi hơn tôi, mà anh chính là người như vậy, không ai khác. Thực ra lúc bắt đầu bản thân tôi cũng không biết mình đã thích anh, tôi chỉ muốn xem anh là anh em, ít nhất bản thân tôi cảm thấy như vậy. Nhưng sinh nhật anh lần trước, đến nhà anh, sau đó Lý Vũ Hân đưa tôi ra cửa, cô ấy nói với tôi là tôi thích anh, tôi nghĩ đi nghĩ lại, hình như cô ấy nói đúng, tôi có thể là đã yêu anh rồi. Tính cách của Lý Yến tôi là như vậy, tôi không thích kiểu vâng vâng dạ dạ, muốn mà không dám nói.

Tôi thích anh là thích anh, không có gì phải vòng vo cả, cũng không có gì phải giả bộ hết. Hôm nay tôi nói với anh những điều này, chỉ là không muốn bản thân phải hối hận cả đời, chỉ là muốn để anh biết, có một người con gái không hề giống phụ nữ trong lòng luôn có anh, luôn quan tâm anh, như vậy là đủ rồi, tôi không hề có ý nghĩ khác. Sống hạnh phúc với Lý Vũ Hân cả đời đi, thực ra lần trước đến thấy được anh bây giờ hạnh phúc như vậy, trong lòng tôi cũng vui cho anh. Cuối cùng, anh có thể giúp tôi một chuyện không?” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên chầm chậm nói.

Cô quả thực là một người con gái dám yêu dám hận, cho dù nói ra những lời này, nếu như là người khác nói ra, có thể là khóc lóc nghẹn ngào, bi thương vô cùng, nhưng những lời này từ miệng Lý Yên nói ra lại cứng rắn đến vậy.

“Cô nói đi.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, chầm chậm nói.

“Sau khi tôi chết, giúp tôi tìm bằng được người giết tôi. Cả đời này tôi bắt quá nhiều người xấu rồi, người bị tôi tận tay bắt được tống vào tù rồi cuối cùng bị xử bắn cũng không đếm nổi, tôi dám khẳng định người đặt bom hại tôi chắc chắn là người thân hoặc bạn bè của người từng bị tôi bắt. Tôi không muốn để người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi muốn anh giúp tôi chuyện này. Ngoài ra, sau khi tôi chết, giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi một chút, anh tôi có thể là chưa thể về được ngay. Ba tôi nhìn thì rất kiên cường đấy, nhưng tôi biết, thực ra ba thương tôi nhất, tôi không biết sau khi tôi chết thì ba và mẹ có thể chịu đựng được sự đả kích này không, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi chăm sóc hai người họ, tôi không muốn hai người họ có chuyện gì, có thể đồng ý với tôi không?” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên một lần nữa.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Cuối cùng, tôi vẫn còn một thỉnh cầu, anh có thể đồng ý với tôi không?” Lý Yến đột nhiên đỏ mặt nói.

“Cô nói đi.”

“Anh đồng ý với tôi trước đã.” Lý Yến đột nhiên thay đổi trở nên ngại ngùng.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, sau đó nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”

“Anh… có thể hôn tôi không?” Lý Yến đột nhiên đối mặt với Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên trợn tròn mắt nhìn Lý Yến, anh không ngờ đến Lý Yến lại đưa ra yêu cầu này với mình.

“Cả đời này tôi chưa từng yêu đương, anh là người đàn ông duy nhất tôi từng thích. Tôi cũng là một người phụ nữ, tôi hi vọng bản thân có được cảm giác được yêu. Cả đời này tôi đừng nói đến việc yêu đương nam nữ, đến hôn cũng chưa từng, trước khi chết, tôi muốn anh hôn tôi một cái, chỉ cần một cái thôi, cả đời này của tôi cũng không còn gì phải hối tiếc nữa. Có thể không? Nếu như anh không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng, dù gì, cũng không thể có lỗi với Lý Vũ Hân.” Ánh mắt cuối cùng của Lý Yến có chút ảm đạm.

Bình luận

Truyện đang đọc