TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

CHƯƠNG 241: ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI NGƯỜI ĐẸP (3)

Trên thực tế thì Diệp Lăng Thiên cũng không ngủ bao lâu, Diệp Lăng Thiên vừa mới ngủ được khoảng hai tiếng đồng hồ thì liền tỉnh lại, sau đó để cho Lý Vũ Hân tấp vào lề. Bản thân mình cũng biết là lái xe đường dài là một chuyện thật sự rất cực khổ, Lý Vũ Hân cũng đã lái xe suốt bốn tiếng đồng hồ, quả thật đã mệt mỏi lắm rồi. Bởi vì bình thường, trên cơ bản cô cũng không lái xe lâu như vậy, kết quả cô cũng phải ngoan ngoãn để cho Diệp Lăng Thiên lái.

Diệp Lăng Thiên lái xe nhanh hơn so với Lý Vũ Hân nhiều, Lý Vũ Hân vẫn luôn duy trì tốc độ ở 100 km/h, mà Diệp Lăng Thiên vừa mới lên ga thì liền chạy khoảng 150 km/h, sự nhạy bén của anh rất mạnh, vừa nhìn thấy được camera thì sẽ lập tức giảm tốc độ lại, cho nên tốc độ lái xe nhanh hơn nhiều so với Lý Vũ Hân.

Có lẽ là Lý Vũ Hân đã mệt mỏi rồi, cộng với việc Diệp Lăng Thiên vẫn luôn im lặng không nói lời nào, không bao lâu sau Lý Vũ Hân cũng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì vẫn là Diệp Lăng Thiên đánh thức cô dậy, hai người bọn họ đi đến một trạm dừng chân ăn một bữa tối không rẻ. Lúc đầu Lý Vũ Hân muốn qua đêm ở trạm dừng chân, nhưng mà sau khi nhận thấy nơi ở bên trong của trạm dừng chân thì cô liền bỏ đi suy nghĩ này. Mà Diệp Lăng Thiên thì cũng không muốn phải qua đêm ở chỗ này, anh chỉ muốn nhanh chóng lái đến nơi, kết quả là sau khi ăn cơm xong, hai người bọn họ tiếp tục lên đường, Diệp Lăng Thiên vẫn lái xe như cũ, Lý Vũ Hân tiếp tục ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Lúc này trời đã tối đen, bởi vì đang chạy ở trên đường cao tốc cho nên cũng không thể nào mở cửa sổ được, hiệu quả cách âm của xe rất tốt, trên cơ bản cũng không có âm thanh gì, chỉ có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng du dương cùng tiếng hô hấp của hai người bọn họ. Trong xe rất tối, cảm giác này có một loại ấm áp nói không rõ, cũng có một chút cô đơn.

“Diệp Lăng Thiên có phải là anh đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết rồi không?” Lý Vũ Hân nằm một mình ở trên ghế phụ, rất lâu sau đột nhiên nói một câu như vậy.

Diệp Lăng Thiên xoay mặt qua nhìn gương mặt hơi mơ hồ của Lý Vũ Hân, lập tức nói: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Không biết nữa, đây không chỉ là một loại cảm giác mà anh mang đến cho tôi. Tôi cảm thấy anh giống như là một cao tăng đắc đạo vậy, đã sớm khám phá ra những thứ hỗn loạn trên cuộc đời này, cho nên anh không quan tâm tới cái gì cả, cái gì cũng có thể không để ý, gần như là những chuyện mà mọi người quan tâm thì anh đều không hề quan tâm tới.”

“Anh không quan tâm tới mạng sống của mình, cho nên bởi vì cứu tôi, ngay cả mạng sống của anh mà anh cũng không cần. Anh cũng không cần tiền, vốn cổ phần hơn ba trăm tỷ đưa cho anh mà anh cũng không cần suy nghĩ liền ném đi. Anh cũng không cần danh dự, anh có một công việc tốt như vậy, cũng là sĩ quan, vì em gái của mình mà anh cũng không cần chức sĩ quan mà lựa chọn giải ngũ. Anh cũng không cần sắc đẹp, ít nhất là không phải rất để ý tới. Hiểu Tinh vẫn luôn cố chấp với anh, một cô gái xinh đẹp như vậy, ngày nào cũng gần kề bên anh, anh đối với Hiểu Tinh hình như là cũng không để ý như vậy.”

“Diệp Lăng Thiên, mạng sống, tiền bạc, quyền lợi, sắc đẹp, anh không hề quan tâm một cái nào cả, rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy? Có phải là anh thật sự cao thượng như vậy không, những thứ gọi là đồ vật nông cạn như thế này, anh không hề quan tâm tới nó một chút nào.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói, cô vẫn đang rất nỗ lực để hiểu xem rốt cuộc Diệp Lăng Thiên là một người như thế nào.

Nghe thấy lời nói của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên không khỏi bật cười nói: “Người không quan tâm tới cái gì cả, nhưng thật ra mới là người quan tâm nhất.”

“Có ý gì chứ?” Lý Vũ Hân hoàn toàn không hiểu rõ là Diệp Lăng Thiên đang nói cái gì.

Diệp Lăng Thiên chỉ cười cười, cũng không nói là vì cái gì.

“Nói chuyện này với anh quả thật phí sức quá đi thôi!” Lý Vũ Hân bị mấy lời nói lấp lửng của Diệp Lăng Thiên làm cho tức giận đầy bụng.

“Làm một người không bình thường quá lâu rồi, cho nên tôi muốn làm một người bình thường. Thật ra thì người bình thường mới là người hạnh phúc nhất, mỗi ngày đều dựa vào đôi tay của mình để nuôi sống người nhà của mình, không cần phải lo lắng ân oán báo thù, không cần phải lo lắng kinh tế chính trị, cuộc sống như thế này có rất nhiều người mong muốn.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

Sau khi nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lại lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tôi mãi mãi cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của anh, cho dù là sự thật. Nhưng lời của anh nói, chúng ta vốn dĩ cũng không phải là người của một thế giới ha.”

Diệp Lăng Thiên tò mò xoay mặt qua nhìn Lý Vũ Hân một chút, anh không hiểu tại sao Lý Vũ Hân lại đột nhiên nói ra những lời này, cảm thấy rất có cảm xúc, suy nghĩ xem mình đã nói sai là gì rồi à? Hình như là cũng không có.

Cũng không biết là lái xe như thế này trong bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp của Lý Vũ Hân ở bên cạnh của mình đều đặn có tiết tấu, xoay mặt qua nhìn một chút, không biết Lý Vũ Hân đã ngủ từ lúc nào. Lý Vũ Hân đang ngủ say, cực kỳ điềm tĩnh, giống như là một nàng tiên, không thể không nói, cực kỳ quyến rũ.

Mặc dù bây giờ nhiệt độ ở bên ngoài cũng không tính là cao, nhưng mà bởi vì đang chạy trên đường cao tốc nên không thể mở cửa sổ ra được, tốc độ quá nhanh, gió quá lớn, cũng chỉ có thể đóng chặt hết toàn bộ cửa sổ lại. Trong xe có chút oi bức, máy lạnh vẫn luôn được bật, nhìn thấy Lý Vũ Hân ngủ thiếp đi, Diệp Lăng Thiên liền cho xe dừng ở làn xe khẩn cấp, điều chỉnh bộ phận đảo gió trong của điều hòa thành đảo gió ngoài, sau đó bước xuống xe sau lấy một chiếc áo ở trong túi của mình nhẹ nhàng đắp lên trên người của Lý Vũ Hân, điều chỉnh ghế ngồi hơi ngửa ra phía sau, như thế này thì có thể ngủ thoải mái một chút. Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên lan can bên cạnh chiếc xe, châm một điếu thuốc lên, chậm rãi hút thuốc, sau một điếu thuốc thì uống một chút nước rồi tiếp tục lái xe lên đường.

Tối nay hôm nay Lý Vũ Hân ngủ cực kỳ ngon, lúc cô tỉnh dậy thì đã hơn năm giờ sáng của ngày hôm sau. Ở bên ngoài đã có chút ánh sáng, Lý Vũ Hân vừa mở mắt ra thì liền thấy xe, lập tức nhớ đến mình đang ở trên đường, sau đó liền nhìn thấy quần áo đang đắp ở trên người của mình, quần áo rõ ràng là của Diệp Lăng Thiên. Lý Vũ Hân nghiêng đầu qua nhìn Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên vẫn chăm chú lái xe như cũ, từ góc độ của Lý Vũ Hân nhìn sang vừa hay nhìn thấy một bên mặt của Diệp Lăng Thiên. Đây là lần đầu tiên mà Lý Vũ Hân nhận ra Diệp Lăng Thiên đẹp trai như vậy, đặc biệt là góc nghiêng, khuôn mặt được gọt giũa ra cương nghị, đây cũng là lần đầu tiên mà Lý Vũ Hân phát hiện Diệp Lăng Thiên lại có mùi vị của đàn ông như thế, đồng thời còn cảm thấy cái áo ngắn tay đang đắp ở trên người của mình lại ấm áp như thế.

“Anh lái xe cả đêm luôn hả?” Lý Vũ Hân chậm lại hỏi.

Diệp Lăng Thiên xoay qua nhìn Lý Vũ Hân một chút, sau đó nói: “Có nghỉ ngơi uống nước hai lần, hút được hai điếu thuốc, dậy rồi à? Có đói bụng hay không, đói bụng thì ăn một chút gì nha.”

“Anh lái xe sang bên đường dừng lại đi, để tôi đánh răng rửa mặt, sau đó để tôi lái, anh ngủ một chút.” Lý Vũ Hân nói.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, lái xe đến bên đường rồi dừng lại, sau đó cả hai bước xuống xe. Trên thực tế thì ngồi lâu ở trên xe là một chuyện cực kỳ đau khổ, sau khi Diệp Lăng Thiên bước xuống xe thì vẫn châm một điếu thuốc lên rồi chậm rãi hút.

Lý Vũ Hân thì lại bận hơn nhiều, lấy cái bàn chải đánh răng ra rồi dùng nước khoáng súc miệng, sau đó rửa mặt, cuối cùng lại lấy cái gương nhỏ ra, không biết là lại bôi trét cái gì đó. Diệp Lăng Thiên không có chú ý nhiều như vậy, sau khi dùng nước khoáng lau lau mặt thì lại lấy ra mấy cái bánh bao bắt đầu ăn.

Tiếp theo là lái xe cả một ngày, mãi cho đến hơn năm giờ chiều ngày hôm đó, hai người bọn họ mới đến thành phố Mao Dương. Lý Vũ Hân đã rất mệt mỏi rồi, Diệp Lăng Thiên thì vẫn còn tốt, chủ yếu là suy nghĩ cho Lý Vũ Hân mệt mỏi, Diệp Lăng Thiên mới không tiếp tục đi đường mà là đi vào trong thành phố Mao Dương.

Hai người bọn họ tìm một quán cơm ăn một bữa cơm, sau đó tìm một khách sạn đẹp đẽ ở lại, ở một đêm trong thành phố Mao Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc