TỔNG TÀI MỸ NHÂN YÊU CẬN VỆ

Bây giờ nghe thấy chính miệng Hứa Thiệu Viễn nói như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng coi như đã biết đại khái rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đốt một điếu thuốc chậm rãi hút rồi từ từ suy nghĩ, sau đó anh hỏi: “Vậy hơn chín mươi tỷ đó là có chuyện gì xảy ra, chú có biết không?”

“Tôi không biết, tôi căn bản cũng không biết, trong tài khoản của công ty có bao nhiêu tiền tôi cũng không biết, mặc dù tôi là người đứng tên trên danh nghĩa nhưng mà tôi cũng chẳng đến công ty được hai ba lần chứ đừng nói chi là xem tài khoản, tôi căn bản cũng không biết có chuyện gì xảy ra.” Hứa Thiệu Viễn có chút kích động.

“Chú có nói rõ tất cả những chuyện này cho cảnh sát biết không?”

“Có chứ, tôi đều khai hết tất cả những gì tôi biết, hơn nữa tôi còn khai lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng mà bọn họ lại không tin tôi, tôi cứ cảm thấy bọn họ không tin. Nhưng mà những lời tôi nói đều là thật. Tôi bị lừa gạt, cho đến bây giờ tôi vẫn không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi biết chắc chắn là do cái tên súc sinh họ Bạch đó cầm tiền bỏ chạy, hại tôi khổ cực như thế này.” Nói tới đây, hốc mắt của Hứa Thiệu Viễn lại đỏ lên.

Mà đúng lúc này cửa lại được đẩy ra, Bọ Cạp bước vào, một tay cầm điện thoại nói với Diệp Lăng Thiên: “Độc Lang, em có nhiệm vụ khẩn cấp, bây giờ em phải lập tức trở về, mấy ngày nay chắc có lẽ là em sẽ không ở thành phố Y, nếu như anh có chuyện gì thì cứ gửi tin nhắn cho em, em sẽ sắp xếp người đến tìm anh, hiệu quả cũng giống như em tới tìm anh. Đợi một lát nữa anh tự đón xe về nha, nếu không thì để em cho người đi đón anh.”

“Không cần đâu, cô có việc gì thì cứ đi làm đi, tình huống ở phía bên đây tôi cũng đã hiểu rồi, một lát nữa tôi tự đón xe về là được mà. Đúng rồi, cô chào hỏi với lãnh đạo ở đây giúp tôi nha, chăm sóc chú một chút, ăn ngon một chút cũng được, ít nhất là không thể bị bắt nạt. Tuổi của chú ấy đã lớn rồi, hơn nữa còn là phần tử tri thức, chắc chắn sẽ không chịu đựng được.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói với Bọ Cạp.

“Biết rồi, em đã tìm sở trưởng chào hỏi, sau này sẽ sắp xếp cho ông ấy một cái phòng đơn, sẽ không để ông ấy tiếp xúc với người khác, mà về phương diện ăn uống em cũng đã sắp xếp cho ông ấy ăn cơm của nhân viên, những chuyện này anh cứ yên tâm đi. Nhiệm vụ của em rất gấp, em phải đi đây, tạm biệt.” Bọ Cạp nói xong thì lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Cảm ơn cậu Tiểu Diệp, tôi không phạm tội, cậu nói rõ tình huống của tôi với cảnh sát giúp tôi với, tôi thật sự không phạm tội, sao tôi có thể phạm tội được chứ, tôi cũng là người bị hại.” Hứa Thiệu Viễn gần như đã sụp đổ.

“Chú, chú yên tâm đi, vấn đề của chú không lớn, nhưng mà cảnh sát phá án cũng phải cần thời gian, cũng phải có đầy đủ thời gian để chứng minh chú vô tội có đúng không? Có lẽ là trước tiên chú cứ ở tạm trong này đi, lúc nãy chú cũng đã nghe rồi đó, sau này chú sẽ không phải chịu khổ gì nhiều, kiên nhẫn thêm một chút, đợi đến khi cảnh sát điều tra rõ mọi chuyện rồi thì chú có thể ra ngoài. Chú cũng yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp chú giải quyết chuyện này.” Diệp Lăng Thiên an ủi Hứa Thiệu Viễn hết lời, sau đó đi ra khỏi trại tạm giam, sau khi ra khỏi trại tạm giam, tâm trạng của Diệp Lăng Thiên lại càng phiền muộn hơn, chuyện này phức tạp hơn trong tưởng tượng của anh, Hứa Thiệu Viễn là một phần tử tri thức không rõ sự đời, đối với người lại không có một chút phòng bị, cho đến bây giờ bị bắt vào trong trại tạm giam ông ta vẫn không biết mình bị lừa như thế nào, Diệp Lăng Thiên không thể không thở dài.

Chuyện đã đến nước này rồi, Diệp Lăng Thiên cũng hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, anh suy nghĩ, Diệp Lăng Thiên đứng ở ven đường đón một chiếc xe taxi, lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Lý Vũ Hân.

“A lô, có phải có kết quả gì rồi không?” Lý Vũ Hân nghe điện thoại, khẩn trương khỏi.

“Không có, anh vừa mới đến thăm ba của Hiểu Tinh trong trại giam, kết quả không có nhanh như vậy đâu, nhưng mà anh cũng đã hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

“Có chuyện gì thế?” Lý Vũ Hân vội vàng hỏi.

“Năm ngoái ba của Hiểu Tinh gặp được một người bạn cũ nhiều năm không gặp, sau đó bị người bạn cũ này chèo kéo cùng nhau mở công ty thực hiện dự án, ba của cô ấy bị người ta lừa gạt đầu tư hơn sáu tỷ, cũng bị lừa gạt thành người đại diện pháp lý cho công ty, nhưng mà trên thực tế ông ta cũng chỉ có cái tên mà thôi, mà đối phương thì lợi dụng công ty này để tiến hành góp vốn phi pháp, tiền góp vốn đã gần một trăm hai mươi tỷ, mà bây giờ đối phương đã ôm hơn chín mươi tỷ chạy mất không thấy bóng dáng, ba của Hứa Hiểu Tinh là pháp nhân của công ty, hiện tại trở thành người có trách nhiệm nhất, đến bây giờ ông ấy vẫn còn chưa biết mình phạm phải chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói tình huống.

“Hả? Một trăm hai mươi tỷ? Nhiều như vậy à?” Lý Vũ Hân cũng rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, số tiền rất lớn, nếu như cấu thành tội lừa gạt, vậy thì hình phạt cho tội danh này cũng rất nặng, quả thật không dám tưởng tượng tới.” Diệp Lăng Thiên lại thở dài nói lần nữa.

“Vậy phải làm sao bây giờ đây?”

“Trước mắt anh cũng không biết, hiện tại chỉ hi vọng là cảnh sát có thể bắt được cái tên lừa đảo đó thu lại hơn chín mươi tỷ, anh nghĩ chỉ cần bắt được người này, thu hồi lại số tiền, vậy thì vấn đề của ba Hứa Hiểu Tinh sẽ nhỏ hơn nhiều. Dù sao thì ông ấy cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, người chủ động phạm tội không phải là ông ấy, nhân viên của công ty cũng có thể chứng minh thực tế thì người quản lý công ty là đối phương mà không phải là ba của Hứa Hiểu Tinh. Đương nhiên chúng ta đều không phải là những chuyên gia pháp lý chuyên nghiệp, chuyện cụ thể là như thế nào thì chúng ta cũng không rõ ràng, cứ như vậy đi, không phải công ty đang tuyển dụng mấy luật sư cho bộ phận pháp vụ hả, em kêu một người trong số đó gọi điện thoại cho anh, anh hỏi xem bọn họ sẽ giải quyết như thế nào đối với chuyện này, cân nhắc hình phạt cuối cùng ra sao.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên lại nói.

Thẳng cho đến bốn năm giờ chiều, Diệp Lăng Thiên mới trở lại nhà của Hứa Hiểu Tinh, cả ngày bận rộn, anh gần như là ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Lúc Diệp Lăng Thiên gõ cửa nhà Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi với mẹ Hứa Hiểu Tinh, nhưng mà bọn họ cũng không phải là xem tivi, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Người mở cửa là Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trở về, vừa cầm dép cho Diệp Lăng Thiên vừa nói: “Về rồi à.”

“Tiểu Diệp, sao rồi? Cháu có biết rõ tình huống không, cháu có gặp được chú không?” Mẹ cũng Hứa Hiểu Tinh lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, lên tiếng hỏi.

“Vâng. . đại khái cũng đã hiểu tình huống, cũng đã gặp được chú, bây giờ chú đang ở trong trại tạm giam.” Diệp Lăng Thiên hơi khó nói.

“Nhanh, cháu nói cho dì biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chú của cháu có phạm tội không vậy?” Mẹ của Hứa Hiểu Tinh vội vàng hỏi.

Diệp Lăng Thiên không biết phải nói như thế nào, anh đốt một điếu thuốc theo thói quen, sau đó mới bắt đầu nói: “Dì à, dì không cần phải lo lắng đâu, chú không có vấn đề gì lớn hết, chuyện có vấn đề là công ty, là người cùng nhau mở công ty với chú đã ôm tiền chạy mất, hiện tại tiền của rất nhiều nhà đầu tư đã bị mất, cho nên bọn họ báo án, chú cũng chỉ là một trong những cổ đông, có thể nói cũng là một trong những người bị hại, nhưng mà chưa bắt được người đó nên chú phải gánh chịu một phần trách nhiệm, dù sao thì chú cũng là một trong số các cổ đông cho nên bị bắt vào trong đó. Nhưng mà dì à dì đừng lo lắng, chỉ cần bắt người kia về thì trên cơ bản chú cũng không sao đâu, dù cho có việc gì nữa cũng chỉ chịu trách nhiệm bồi thường dân sự nhất định mà thôi, sẽ không dính líu đến chuyện phạm tội đâu.”

“Thật hả, hóa ra là như thế này, dì đã nói rồi mà, chú của cháu tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này đâu.” Sau khi mẹ của Hứa Hiểu Tinh nghe xong thì vô cùng vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc