TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Vào buổi trưa, tại Tiên Vân Các.



Kha Nhã đã đặt chỗ tốt trước, còn dựa theo khẩu vị của Dạ Đình Sâm gọi lên một bàn đồ ăn.



Người đàn ông cao lớn im lặng ngồi đối diện, khuôn mặt với những đường nét cứng rắn cùng tinh xảo, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ, thân hình thì cao lớn cường tráng, là con gái mà thấy thế sẽ không khỏi đỏ mắt.



Cô ta câu lên môi đỏ, uyển chuyển cái eo mềm mại tới ngồi cạnh bên người đàn ông.



Cô ta thấy trên mặt y không có biểu cảm từ chối nào nên càng to gan đưa đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay của y.



Mắt thấy những chiếc móng tay mảnh mai sắp đụng vào người đàn ông thì lại bị y vô tình giơ lên tránh thoát được.



Trong lòng cô ta không thèm để ý, hé mở đôi môi, chớp chớp đôi mắt to, nước mắt lưng tròng nhìn y, "Dạ tổng, thật ra em rất mến mộ anh."



Cô ta nói trắng ra, cũng chuẩn bị tốt sẽ bị người đàn ông này cự tuyệt.






Nghe đồn rằng Dạ tổng không thích gần nữ sắc, nên cô ta muốn dùng nổ lực của mình để từng bước gây ấn tượng với y.



Người đàn ông bên cạnh vẫn trầm mặc không nói gì, khiến trong lòng Kha Nhã có chút vui vẻ, vì cô ta cho rằng mình không bị cự tuyệt và là tín hiệu để có thể tiếng thêm một bước.



Thân hình mềm mại của cô ta lại tiến thêm về phía người đàn ông, lại không ngờ nghe thấy điều không muốn nghe nhất, y nói: "Tôi đã có vợ."



Kha Nhã giật mình, dừng lại nửa chừng khi đã gần tới bờ vai của y, "Dạ tổng, anh đang nói giỡn à?"



Người đàn ông quay đầu nhìn cô ta với đôi mắt đen không thấy đáy, "Thế cô nói xem nguyên nhân gì khiến tôi không gần nữ sắc?"



Lẽ nào là do đã có vợ ở nhà nên không tiện làm bừa.



Nói xong câu đó, người đàn ông liền kéo ghế ra, đứng dậy và không chút do dự mà bỏ đi. Thức ăn trên bàn cũng không động một chút nào, còn vẻ mặt người phụ nữ đã thất thần đi cũng không nói nên lời.



"Sao lại có vợ rồi..." Cô ta vẫn không thể tin được, hoảng loạn cắn chặt môi dưới.



"Dạ tổng!" Chờ khi cô ta phản ứng lại, người đàn ông đã rời đi được một lúc, cô ta vội vàng đuổi theo nhưng không may lại đột ngột đụng phải một người đàn ông đang đi tới.



"Úi." Abbott ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại ấy, "Anh nhận ra em rồi, con mèo con gợi cảm à."



Lần đầu tiên hắn tới nhà hàng Trung Quốc liền thích nơi này, nên đã đặt tên biệt thự của mình theo nó là "Tiên Vân Cư", thật bất ngờ, nơi này không chỉ có thức ăn ngon mà có thể gặp những chuyện kỳ thú.



Hắn từng nhìn thấy người phụ nữ này ở trên TV, là người đại ngôn cho sản phẩm của Dạ thị, thêm nữa cô ta là một minh tinh có mức độ nổi tiếng nhất định nên mọi người rất dễ dàng nhận ra.



"Buông tôi ra!" Người phụ nữ vừa căng thẳng vừa hoảng loạn đẩy người đàn ông cao lớn ra, lúc ngẩng đầu lên thấy đôi mắt màu xanh lục thì có chút sững người tại chỗ.






"Anh, anh là..."



"Abbott." Thấy người phụ nữ há to miệng ngạc nhiên, khiến mặt mày của Abbott liền tràn đầy hứng thú, "Em đang theo đuổi Dạ Đình Sâm sao? Haizz, chúng ta đúng là có chung bệnh mà, anh cũng đang theo đuổi cô gái bên cạnh anh ta."



Chỉ là còn chưa bắt đầu đã kết thúc mất rồi.



"Theo đuổi người con gái bên người anh ấy, là ai thế?" Cô ta nhanh chống lấy lại bình tĩnh cùng vẻ mặt thản nhiên.



"Cô ấy gọi là Ngải Duy." Abbott chớp chớp mắt nhìn cô ta, "Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, nếu em nguyện ý, chúng ta có thể cùng nhau trải qua một đêm xuân nhé."



"Tôi không muốn." Kha Nhã từ chối hắn một cách không thương tiếc.



"Thật đáng tiếc, anh thực sự thích em." Người đàn ông lấy danh thiếp ra đặt ở trên ngực cô gái, "Khi nào em muốn đổi ý thì cứ thoải mái tìm anh nhé."



Nói xong, hắn mờ ám vỗ vỗ bả vai cô ta rồi nhích người rời đi.



Thái độ tùy tiện của người đàn ông này khiến cô ta không khỏi nhíu mày, lấy tấm danh thiếp trên ngực xuống định ném đi, lại nghĩ tới hắn ta đang theo đuổi Ngải Duy nên đem danh thiếp cất vào túi.



Biết đâu được, sau này cô ta thật sự cần tìm hắn thì sao.



Tại Dạ gia, Thanh Nhược đang cùng ông Dạ ăn cơm trưa, người đàn ông sải bước đi vào thấy bóng dáng của cô gái thì đáy mắt không khỏi xẹt qua tia hài lòng.



Rồi y ngồi xuống đối diện cô, dùng ánh mắt không e dè gì mà nhìn sang.



Người con gái phía đối diện dừng một chút, khóe môi hơi hơi cong lên, lại cúi đầu lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.



Đôi mắt cô nhìn như không nhìn, tai thì đỏ lên, khiến tim Dạ Đình Sâm đột nhiên đập "thình thịch" một cái vì y có thể cảm nhận được sự thay đổi khác lạ của cô.



Qua giờ ăn cơm trưa, y lại cùng cô tới công ty, ngồi ở trong xe, y chờ không nổi liền ôm cô ngồi lên đùi mình.



Thanh Nhược ôm chặt cổ y bằng hai tay, có giãy giụa một chút rồi vùi đầu vào bờ vai của y.



Trên người cô có một mùi hương tươi mát dễ ngửi, Dạ Đình Sâm dùng bàn tay to ôm chặt lấy cô và tham lam hít mùi hương trên cổ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc