TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Sáng sớm hôm sau, Thanh Nhược rời giường, nhìn chính mình, thấy dưới thân sạch sẽ.



Cô cũng không quan tâm, liền đem quần áo bẩn thả vào máy giặt.



Qua nửa giờ, cô cầm lấy quần áo đã xấy khô bước ra ban công chuẩn bị phơi lên.



Thật không may, một trận gió thổi qua, mang theo thứ gì đó ở nhà bên cạnh thổi đến rớt trên vai cô.



Thanh Nhược lấy nó xuống và nhìn, ngay sau đó mặt cô lập tức đỏ bừng lên vì tức giận.



Cô ném đồ vật trong tay xuống đất, thở hồng hộc một hồi mới dừng lại.



Vì ở bên cạnh chính là nơi Dạ Đình Sâm sống, người đàn ông chết tiệt đó!



Đầu óc cô sắp hôn mê mất rồi, lại nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.



Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa, quả nhiên là người đàn ông cô vừa mắng ở trong lòng.






Y mặc một bộ quần ở nhà có màu sắc tươi sáng, đầu tóc hơi rối, "Quần lót của anh rơi sang nhà em."



Vẻ mặt của y trông đứng đắn lắm, không hề có chút xấu hổ nào.



Thanh Nhược đứng trước cửa, chắn lại thân hình cao lớn của y, "Làm sao anh biết? Tôi thấy chính anh cố ý ném qua đây thì có!"



"Anh không phải loại người như thế." Trên mặt y mang theo vẻ vô tội, "Nếu em thật sự nhớ anh đến như vậy, làm anh có chút ớn lạnh thật."



"Nhớ anh?" Không phải tôi nhớ anh mà là anh rất không biết xấu hổ.



Cô còn chưa nói ra lời muốn nói, thì mắt của y đã đột nhiên sáng ngời lên, "Tối hôm qua anh nằm mơ thấy em, không biết đó là do em nhớ anh hay là anh nhớ em."







Thanh Nhược mơ hồ cảm thấy y sẽ tiếp tục mặt dày nói ra những câu như thế nữa, quả nhiên, người ấy tiếp lời.



"Xem ra, chúng ta đã nhớ nhung về nhau, khẳng định em cũng mơ thấy anh."



Người phụ nữ đứng trước cửa với vẻ mặt không cảm xúc.



Cô tự cho rằng mình đã từng chung sống ba tháng với người đàn ông này, thậm chí còn mang đứa con của y thì đã hiểu rõ về y rồi.



Nhưng mà không ngờ được, hành vi mấy mấy ngày nay của người đàn ông này làm cô lại biết thêm không ít, đồng thời cũng lật đổ hết tất cả hiểu biết trước đó về y.



Cô nhích người sang một bên, vẻ mặt chịu đựng nói, "Nhanh đi lấy đồ của anh về, mau lên!"



"Nó không phải đồ vật, nó là quần lót của anh." Người đàn ông đứng ở cửa, vẫn không động đậy, "Anh nghĩ em hẳn là đã thấy màu sắc của nó rồi."



Thanh Nhược nắm chặt tay thành quyền, hít sâu một hơi, "Thế anh có muốn lấy không? Không lấy thì tôi ném!"



"Lấy." Đôi mắt đẹp của y khẽ nheo lại, tựa như đang hoài niệm điều gì đó, "Ngày hôm qua, anh mặc nó tới gặp em, còn vì em mà nấu cơm, rồi cùng em ăn tối vui vẻ, anh sẽ không vứt bỏ nó, anh muốn đem nó mặc lại."






Thanh Nhược kéo cửa, dùng sức đóng sầm.



Y lại vội vàng duỗi tay ra ngăn cản, đứng ở cạnh cửa nhìn cô, "Ngày hôm qua, em nói, không được em cho phép anh không được tiến vào."



"Cho nên, anh hy vọng em có thể đích thân lấy nó ra được không, vì dù sao, anh cũng không vào được."



Người đàn ông ngước lên khuôn mặt đặt biệt đẹp, giọng nói khàn khàn từ tính, vẻ mặt nghiêm trang, nhưng trong miệng nói năng lung tung bậy bạ, khiến người ta không dám nhìn thẳng nói chuyện.



Thanh Nhược cắn răng, tim tăng nhanh gia tốc vì tức.



Cô lùi lại phía sau, lạnh giọng nói: "Tôi cho anh vào đó, chỉ một phút, nhanh lên!"



Người đàn ông gật đầu nhẹ, cuối cùng cũng chịu bước vào, không nhanh không chậm ra ngoài ban công, tùy tiện nhặt đồ của mình lên treo ở trên tay.







Sau khi y quay trở ra cửa, Thanh Nhược nhìn thoáng qua liền vội quay đầu đi, "Anh không biết cất nó đi à, đồ không biết xấu hổ!"



Y giơ tay lên xoa mặt, cảm thán, "Mặt của anh ở chỗ này, em không phải mê tới thần hồn điên đảo rồi chứ?"



Thanh Nhược túm lấy y và đem y đẩy ra ngoài, khi vừa thu hồi tay về thì bị y nắm lấy, giằng ra xíu mới rút về được.



Sau đó cô dùng sức cực lớn đóng rầm của lại, tiếng động đó đúng là rung trời lở đất.



Mà lòng bàn tay cũng đã bị y cào một cái, cảm giác ngứa ngáy ấy vẫn còn lưu lại dưới đáy lòng.



Cô giơ tay lên vỗ nhẹ vào hai má, mắt thì trợn tròn vì hoảng loạn.



Còn người kia vẫn đứng bên ngoài im lặng hai giây mới rời đi.



Y nghĩ tới chuyện đêm hôm qua, mình gọi điện cho Thạch Lộ kể ra tiếng lòng của mình thế là đối phương dạy y phải biết mặt dày mày dạn.



Nguyên văn Thạch Lộ nói như thế này, "Dạ thiếu, ngài không cần để ý tới lời nói của thiếu phu nhân, ngài muốn làm gì liền làm cái đó."



Không ngờ tới anh Dạ nhà ta học một suy ra ba, ngay hôm sau đã quấn lấy Thanh Nhược.



Tuy rằng y không có tán đồng với lời nói của Thạch Lộ nhưng phương pháp của cậu ta đúng là tốt, quả nhiên Thanh Nhược không còn cách nào khác là phải mời y vào nhà.



Đó cũng coi như là bước tiến lớn, y nghĩ nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho Thạch Lộ.

Bình luận

Truyện đang đọc