TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Màu đỏ hồng của chiếc váy khiến cho làn da của ả trắng sáng như tuyết hơn, ả ta lại cố tình tạo dáng lòi lõm càng khiến thân hình thon thả ấy trông đầy cám dỗ.



Nghiêm Thanh Minh chỉ nhàn nhạt nhìn ả một cái, chờ ả nói tiếp.



Nhan Chỉ Yên không dám để người đàn ông này đợi lâu, ả ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: "Đó là gói thuốc độc, nếu chị gái em cho Dạ Đình Sâm ăn xong, thì hắn nhất định sẽ phải chết."



Để không làm cho mình trông có vẻ ác độc, Nhan Chỉ Yên đã vội vàng nói tiếp, "Để hắn ta chết đi đã quá tiện nghi cho hắn rồi, lúc trước em chịu tra tấn còn thống khổ gấp mấy ngàn lần so với việc này..."



"Chị của cô, có thể cho hắn ăn được không?" Trong mắt Nghiêm Thanh Minh lộ rõ vẻ hứng thú thật lớn.



Hóa ra có một sự kiện lớn như vậy thế mà hắn không hề biết.



"Em để lại dãy số cho chị ấy, dặn dò chị ấy sau khi xuống tay phải gọi cho em ngay." Nhan Chỉ Yên dừng lại, giữa hai chân mày lộ ra vẻ suy tư, "Bất quá, tới giờ em vẫn chưa nhận được tin tức từ chị ấy."






Có xuống tay hay không, lẽ nào Nghiêm Thanh Minh lại không biết?



Ngày hôm qua, hắn đích thân đưa hai mẹ con cô tới một ngôi nhà mà trước nay hắn chưa từng tiết lộ, nếu Dạ Đình Sâm thật tự xảy ra chuyện thì cả Hạ Thành sẽ không gió yên sóng lặng như thế.



Tương tự, nếu Thanh Nhược có xuống tay nhưng không thành công thì đã bị Dạ Đình Sâm phát lệnh truy nã rồi nên sao còn có thể ở nhà bình tĩnh xem TV ư.



Nghiêm Thanh Minh gật gật đầu, không nói gì.



"Có khả năng là do chị ấy quá nhát gan!" Thấy người đàn ông từ đầu tới cuối đều không phản ứng lại gì, đề tài cũng sắp kết thúc cho nên Nhan Chỉ Yên cắn răng nói: "Từ trước đến giờ chị ấy vẫn không quyết đoán như vậy đó, cứ do dự và không thể làm tốt bất cứ thứ gì."



"Ừ." Nghiêm Thanh Minh tựa lưng vào ghế, cười nhìn ả, "Còn việc gì khác nữa không?"



Tất cả cử chỉ và giọng điệu của người đàn ông đều chỉ ra hắn muốn ra lệnh đuổi khách rồi.



Trong lòng của Nhan Chỉ Yên xẹt qua một tia không cam lòng, ả ưỡn ngực, bước từng bước đi về phía trước, "Nếu muốn đến gần Dạ Đình Sâm, cần phải tìm một vị trí ở bên cạnh hắn."



Nghiêm Thanh Minh vẫn luôn lẳng lặng nhìn ả, "Tùy cô, cô muốn làm gì thì làm đi."



"Cảm ơn Nghiêm tổng vẫn luôn ủng hộ phía sau lưng em." Thấy vẻ mặt tự nhiên và nụ cười trên môi của người đàn ông, làm trong lòng Nhan Chỉ Yên vui mừng khôn xiết và bước nhanh hơn.



Ả vừa đi tới bàn làm việc thì Nghiêm Thanh Minh chợt đứng lên, lười biếng duỗi sống lưng, "Tôi mệt rồi, tôi đi trước đây."



Khi đi ngang qua người, ả ngửi thấy một mùi hương nhẹ rất đặc biệt thoảng qua làm người ta muốn ngửi lại nhiều lần.



Nhan Chỉ Yên xoay người nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lộ ra kiểu như nhất định phải có được.






Chiếc Ferrari bay nhanh ở trên đường cao tốc, mắt Nghiêm Thanh Minh lộ rõ vẻ chán chường.



Bỗng nhiên nghĩ tới hai mẹ con đang sống ở ngôi nhà trong khu rừng trúc của mình, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, đến ngã tư tiếp theo, liền đánh tay lái, cua một vòng cong.



Mùa thu đã dần dần thâm nhập vào thế mà không hề ảnh hưởng tới sự phát triển của cây trúc, lá cây bên ngoài đã ngả màu vàng, nhưng khi đặt chân đến đây họ có thể bị ngạc nhiên bởi màu xanh miết.



Cách đó không xa là tiếng nước vang "xì xầm", có tiếng chim kêu không rõ ở trên đỉnh rừng trúc cao chót vót.



Cảm giác yên tĩnh và nhàn nhã khiến người ta bất giác thư thái, Nghiêm Thanh Minh vừa gõ gõ cửa, liền nghe thấy trong phòng có tiếng "cộp cộp cộp" truyền ra tới.



Cô bé nhỏ xinh đẹp trước tiên nhìn vào cửa để nhìn xem đó là ai, lúc sau mới kê chiếc ghế nhỏ để đứng lên mở cửa.



Nghiêm Thanh Minh nhìn lướt qua trong phòng, nhưng không thấy ai, "Mẹ cháu đâu?"



"Chú Thụy Khắc kêu mẹ đi tới khách sạn rồi."



"Chú Thụy khắc là ai?"



"Dạ, chú ấy là bạn tốt của ma mi."



Ánh mặt trời ló dạng dưới làn mây trắng bất ngờ chiếu vào khuôn mặt cô bé nhỏ, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của bé càng thêm tinh xảo, xinh đẹp.



Nghiêm Thanh Minh bị chói lóa bởi ánh sáng trong mắt của cô bé, hắn nhẹ nhìn thoáng qua đôi mắt của bé.



Vừa nhìn thấy, trong lòng hắn chợt hiện lên một chút khác thường.



"Đôi mắt của cháu, thật đặc biệt."



Cô bé nhỏ nghiêng đầu, "Đặc biệt là sao ạ?"



"Chính là xinh đẹp." Nghiêm Thanh Minh sờ sờ đầu bé, "Thật xinh đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc