TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Vừa kết thúc xong cuộc gọi với Thụy Khắc thì điện thoại lại lần nữa vang lên.



Thanh Nhược nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhắm mắt một cái mới nhận máy.



Truyền tới là tiếng khóc lóc cầu xin của Lý Phinh: "Nhược Nhược, xin con, mau cứu mẹ."



Kể từ hôm bị Thanh Nhược phá kế hoạch, bà liền chạy trối chết, vẫn bị phóng viên canh ở trước nhà.



Khó khăn lắm mấy cánh phóng viên mới chịu rời đi thì cư dân mạng trên mạng do phát hiện mình bị lừa nên nóng giận lên, họ chẳng những tra ra thông tin của bà còn gọi điện thoại quấy rầy, thậm có người còn trong đêm chạy tới nhà bà rồi lấy đá ném vào cửa sổ nhà.



Lúc trước là bị bọn đòi nợ làm loạn, bây giờ, lại bị những người xa lạ không quen biết làm loạn, nó khiến bà thật sự không thể chịu đựng được nữa.



Vừa sáng sớm tinh mơ mà bên ngoài đã có người canh, bà đã qua một ngày một đêm không có ăn cơm, cũng không dám ra cửa.



"Là mẹ không tốt, nhưng dù gì mẹ cũng đã sinh và nuôi con, con cho mẹ một ít tiền đi, để mẹ trốn đi, có được không con?"






Bà ta than thở khóc lóc, tự đấm ngực giậm chân.



Tới bây giờ bà ta vẫn nói sinh cô nuôi cô, bên ngoài kêu cô báo ân nuôi dưỡng như thực tế là uy hiếp cô.



Mặt của Thanh Nhược vẫn không có cảm xúc, kéo rộng khóe miệng: "Bà thật sự xin lỗi tôi về những gì bà từng nói, từng làm với tôi sao?"



"Đúng vậy đúng vậy, Nhược Nhược, mẹ thực sự xin lỗi con, mẹ biết sai rồi, con cứu mẹ đi!"



Ai là người xin lỗi, ai là người yếu thế, nhưng quan trọng nhất chính là từ nay về sau người ta có thể cải tà quy chính (bỏ ác về thiện.)



"Bất kể như thế nào, về sau bà sẽ không hại tôi, không đem tôi bán cho người khác, không vì tiền mà bán đứng tôi cũng như sẽ không làm hại những người xung quanh tôi chứ?"







"Tất nhiên, mẹ sẽ không bao giờ làm thế nữa, con mau cho mẹ tiền..."



"Lý Phinh!" Thanh Nhược lạnh lùng kêu tên bà. "Bà căn bản chẳng quan tâm tới lời tôi nói, nếu là người đối với việc mình làm sinh ra áy náy thì sẽ không tìm tôi, sẽ không đòi tiền. Bà phải biết rằng, dù có một đồng tôi cũng sẽ không cho bà."



"Mày!" Lý Phinh giận dữ, lau đi nước mắt. "Lương tâm của mày bị chó tha rồi, tao là mẹ của mày, sớm biết thế này tao sẽ không sinh ra mày! Đồ vô ơn..."



Bên tai đều là những lời khó nghe nhục mạ, nó khiến thần kinh của cô bị kích thích và đột nhiên một phần ký ức chợt hiện lên.



Thanh Nhược che lại đầu, đôi mắt ngây dại ra.



"Câm, miệng!" Cô quát lớn, từng chữ từng chữ phun ra khỏi kẽ răng: "Năm tôi mười hai tuổi, lần đầu tiên tôi có nguyệt sự, bà đã đối xử với tôi như thế nào hả?"



(Nguyệt sự = kinh nguyệt)






Cơ thể của cô vốn gầy yếu, thiếu dinh dưỡng, nên khi thấy mình bị chảy nhiều máu như thế thì sợ tới mức mặt trắng bệch.



Nhưng cô không có khóc, chỉ có đứa trẻ bị đau mới có quyền được khóc.



Vào một ngày lạnh giá, cô đang tự giặt quần của mình, còn Lý Phinh thì đang chơi mạt chược với những người khác ở trong nhà.



Lại có một người đàn ông trông dáng vẻ lưu manh nhìn trúng cô, gã ra hiệu cho Lý Phinh muốn đưa cô ra ngoài chơi.



Ý tứ của gã quá rõ ràng, mấy người lớn ở đây đều cười ra mặt, Lý Phinh lại không hề nghĩ ngợi, đã đòi gã hai trăm nghìn nhân dân tệ rồi liền đồng ý.



Bà biết rõ mình lần đầu tiên có nguyệt sự, biết mình chỉ là một đứa trẻ, biết cả ý đồ ghê tởm của đối phương, nhưng bà đối với đứa con gái là mình lại chẳng để bụng hơn mười tệ.



Nếu không phải Nhan Phương Sùng tới và muốn gặp con gái một chút, thì cô cũng không biết từ ngày đó về sau cuộc sống của mình sẽ trở thành như thế nào.







Nhìn thấy không khí ngột ngạt trong nhà, Nhan Phương Sùng lại một lần nữa đưa ra yêu cầu muốn mang con gái đi, lúc ấy Nhan Thanh Nhược bị nhốt ở trong phòng, trơ mắt nhìn ba bị Lý Phinh đuổi đi.



Mỗi một việc người đàn bà đó làm đều là vì tiền, bà ta sợ con gái bị mang đi mất thì bản thân sẽ không có tiền sinh hoạt để tiêu xài.



Nỗi tuyệt vọng lớn nhất là khi chính mình nhìn thấy hy vọng bị vụt tắt mà không thể làm gì cả.



"Bởi vì bà, tôi đã bị cắt xẻo bao nhiêu lần rồi? Nếu tôi không qua khỏi thì bà tưởng rằng giờ này bà còn có thể đòi tiền được ư?"



"Mày khôi phục ký ức rồi?!" Lý Phinh có vẻ sợ hãi.



"Nếu hận một người thì cho dù không có ký ức cũng sẽ hận tới cùng, Nhan Thanh Nhược tôi muốn cùng bà cắt đứt quan hệ, tôi nói được sẽ làm được."



"Nếu bà còn dám gọi cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, có là mẹ thì sao? Đối với những việc bà đã làm qua đó, đủ để tôi có thể làm cho quãng đời còn lại của bà phải vượt qua ở trong đó!"



"Nhan Thanh Nhược!" Đối với tiếng rống dữ dội ở bên kia, Thanh Nhược chỉ nhẹ nhàng cắt đứt điện thoại.



Cô vẫn cầm điện thoại, thấy người kia lại gọi tới thì không nhận.



Từ nay về sau, cô cùng Lý Phinh chỉ là người lạ, không còn ràng buộc.

Bình luận

Truyện đang đọc