TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Nhược đưa theo Cảnh Vận tới khách sạn.



Con bé không tới trường học nên chỉ có thể theo ở bên người cô, tuy rằng có chút phiền nhưng không để con bé chịu ấm ức là tốt rồi.



Thụy Khắc vui vẻ ôm lấy bẻ con, xoay một vòng tròn, "Thiên sứ nhỏ của chú, con lại tới nữa rồi, khiến chú rất vui nha!"



Cảm xúc vui vẻ của anh ta lây nhiễm sang đứa nhỏ làm cho bé cười "khanh khách" không ngừng.



Thanh Nhược lại giao đứa nhỏ anh ta, còn mình đi thang máy lên lầu, cửa thang máy mở ra, người chạm mặt lại là Liz.



"Ngải Duy." Cô ta cười tiến lên ôm cô, "Tôi đang muốn đi hoàn thành tác phẩm, cô có muốn làm cùng tôi không?"



"Tôi làm ở nhà rồi." Vẻ mặt của Thanh Nhược không biến đổi, đẩy cô ta ra, "Xin hỏi, tác phẩm của cô lấy ý tưởng là gì thế?"



Cô nói trắng ra, ánh mắt ấy như phân minh rõ ràng đen trắng, làm cho người phụ nữ ở trước mặt bị sửng sốt.






"Haha, kỳ thật tôi còn chưa có ý tưởng.." Rồi cô ta lập tức nói lãng tránh qua chuyện khác, "Cô quyết định chọn đề của vị giám khảo nào thế?"



"Tôi không có quyền được lựa chọn, bởi vì cô."



"Bởi vì tôi ư?" Cô ta mở lớn đôi mắt màu lam, thở hắc ra, "Tại sao!"



Thanh Nhược cười nhạt, "Thụy Khắc kêu cô báo luật của vòng thi, thế mà vì cái gì cô lại không nói cho tôi biết?"



"Tôi cho rằng cô đã biết rồi, dù gì có thể nhìn ra cô cũng có quen biết với thầy Nghiêm và thầy Vương, nên tôi cho rằng cô có nhiều đường thừa biết được."



"Tôi có quen với bọn họ nên khả năng thăng cấp sẽ rất lớn cho nên cô mới không lựa chọn đề giống với tôi, bởi vì cô không có phần thắng nhỉ?"







Sau một hồi Liz mới phản ứng lại và lớn tiếng nói: "Không phải, Ngải Duy, cô đang nói gì thế, ở trong lòng của cô tôi chính là loại người đó sao?"



"Ở trong lòng tôi, cô là một người rất tốt bụng và chính trực." Thanh Nhược rũ mắt xuống, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc của cô, "Nhưng mà con người đều sẽ thay đổi."



"Ah, sao cô lại đa sầu đa cảm như vậy." Liz cau mày, ôm lấy cô, "Được rồi, tôi đi trước đây."



Cô ta vẫy tay rồi đi vào thang máy, và phía sau lưng của cô ta đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh rồi.



Bị người khác giáp mặt nói ra hết tâm tư đen tối ở trong lòng mình, còn phải giả ngu phản bác lại thì đúng là một việc khó khăn.



Thanh Nhược đứng tại chỗ hai giây, sau đó xoay người đi đến cửa phòng của Bella.



Cô định gõ cửa thì cửa phòng đã được mở ra, người ra không phải là Bella mà là nhân viên dọn dẹp vệ sinh.






Cô ta đẩy xe nhìn thấy Thanh Nhược, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó mắt lóe lên, đón lấy ánh nhìn của cô rồi gật đầu một cái, rũ mắt rời đi.



Thanh Nhược đi vào phòng, nhìn thấy Bella nằm ở trên giường, sau đó che trán ngồi dậy.



Cô ta nhận ra người tiến vào là ai nên nhíu mày lại hỏi: "Cô vào đây bằng cách nào?"



"Cửa là do người quét dọn mở, cô không biết có người quét dọn vệ sinh ở trong phòng à?"



"Tôi biết, tôi uống say, đầu đang rất đau." Bella xuống giường, nhìn đến mặt của Thanh Nhược thì mắt có chút sáng lên.



Thoạt nhìn trong biểu cảm của cô ta vẫn ngượng ngùng và xấu hổ, giống như việc xảy ra ngày hôm đó vẫn chưa buông xuống được.







Cô ta uống một ngụm nước, trấn định cảm xúc xong mới nói, "Có tới tìm tôi là có chuyện gì?"



"Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi đã tra ra được người kia rồi, người đã nói tôi nói xấu sau lưng cô." Thanh Nhược nhìn cô ta, "Là Liz."



"Nếu cô đã biết rồi thì nói cho tôi biết còn có ý nghĩa gì khác sao?" Bella khoanh tay trước ngực, "Cô muốn giáo huấn tôi hay vẫn là giáo huấn cô ta?"



"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, Liz đang nói dối, tác phẩm của cô là gì thì tốt nhất đừng nói cho cô ta biết."



"Haha.." Bella cười một tiếng, "Chúng ta là cùng một đội đấy, thế rồi chỉ vì cùng đề với nhau thì lòng của tôi phải có điểm khúc mắc với cô ta à?"



"Nói rất đúng." Thanh Nhược vỗ vỗ tay cô ta, "Chúng ta cùng một đội, vậy sao cô lại có lòng khúc mắc với tôi?"



Bella đột nhiên đỏ mặt, nhẹ giọng ho khan, "Tôi đã.. buông xuống rồi.. nói tóm lại, bây giờ tôi không có thành kiến với ai nữa."



Thanh Nhược còn muốn mở miệng nói tiếp, thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, cô liền bắt máy, lại nghe thấy giọng nói nôn nóng của Thụy Khắc, "Ngải Duy, con gái của em không thấy đâu nữa!"



"Không thấy?" Cô lập tức xoay người, một đường đi thang máy xuống, "Anh chắc chưa, ở chỗ nào không thấy con bé nữa vậy?"



Cô dựa theo thông tin đối phương cung cấp chạy tới buồng vệ sinh, thấy Thụy Khắc đứng ở trước cửa đi tới đi lui.

Bình luận

Truyện đang đọc