TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Tiếp theo, cô nhỏ giọng nói chuyện với Thụy Khắc, muốn biết xem đã xảy ra chuyện gì rồi.



"Không cần nói tiếng anh, cho rằng tôi nghe không hiểu sao?" Người phụ nữ duỗi ngón tay ra, suýt nữa chọc trúng mặt của Thanh Nhược.



"Đúng là khi dễ cô nghe không hiểu đấy, người không văn hóa thật sự quá đáng sợ!"



"Cô!" Sắc mặt của người đó cực khó coi, cô ta đảo tròng mắt, khoanh tay trước ngực, cười lạnh, "Tôi sẽ không nói chuyện với những người không có học!"



Thụy Khắc có vẻ bất đắc dĩ, nhún vai, "Anh vừa đi WC, trở về đã bị cô này giữ lại, anh cũng không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nữa."



Anh ta thực sự nói không nên lời với cái người này.



So ra, Bella tuy là khó tính nhưng nói chuyện còn có chỗ hợp lý hơn cô ta.



Thanh Nhược ngồi xổm người xuống, lau nước mắt trên mặt Cảnh Vận, "Con nói cho dì nhỏ nghe, đã xảy ra chuyện gì vậy?"



"À, thì ra là con cái nhà cô!" Người phụ nữ che miệng cười liên tục cười ha hả, "Thảo nào, thì ra cùng là người một nhà không được giáo dưỡng, bắt nạt con tôi cũng không biết nói xin lỗi!"






"Tôi chỉ muốn nghe con bé nói chuyện, còn cô câm miệng!" Thanh Nhược lạnh lùng nhìn cô ta một cái với vẻ mặt sắc lẹm.



Người phụ nữ đó sợ tới mức lui về sau một bước, muốn nói gì đó lại thôi luôn.



"Bạn ấy xé quần áo của con." Giọng Cảnh Vận nho nhỏ, tay thì nắm chặt váy của mình, "Bạn ấy còn nói quần áo này chỉ bạn ấy mới có thể mặc, con không được mặc."



Vừa nói bé vừa khụt khịt nghẹn ngào.



Thanh Nhược nhất thời đau lòng ôm lấy bé, vỗ về vào lưng bé.



"Mày nói hươu nói vượn, con gái của tao rất ngoan!" Người đàn bà dẫm lên giày cao gót tiến về phía trước một bước, khiến Cảnh Vận sợ tới mức co rụt người lại.







Bé ghé sát vào lòng ngực Thanh Nhược, để lộ ra một vết máu hơi mờ ở bên má.



Bé gái ba tuổi dù có đùa giỡn cũng không gây ra sức lực như vậy, đây rõ ràng là vết móng tay cào.



Toàn thân Thanh Nhược lạnh đi, cơn nóng giận xông thẳng lên đỉnh đầu.



Cô đứng dậy, bước một bước tới trước mặt của người phụ nữ, nhìn chằm chằm vào cô ta, "Là cô đánh con bé?!"



"Á chết, cô đừng tới gần tôi như vậy, toàn là vi khuẩn không thôi!" Người phụ nữ phẩy tay quạt gió lui về sau, mặt lộ ra vẻ đầy ghét bỏ, "Tôi đánh nó thì làm sao, nó đánh con gái của tôi, lẽ nào tôi không được đánh nó?"



Thanh Nhược không nói hai lời liền tát cô ta một bạt tai.



Âm thanh thánh thót vang lên, lực tay rất mạnh, khiến mặt của cô ta bị lệch sang một bên, còn vẻ mặt kiểu như không thể tin nổi.



"Ahhhhhh!" Cô ta thét lên chói tai, giơ tay lên, "Cô dám đánh tôi, khốn kiếp!"



Thanh Nhược bắt được cổ tay của cô ta, gằng giọng xuống nói, "Tôi đánh cô thì làm sao nào, cô đánh con bé nhà tôi, lẽ nào tôi không được đánh lại cô à?"






Cô đem nguyên văn lời cô ta vừa nói, nói lại.



"Súc vật! Con điếm không được dạy dỗ..."



Thanh Nhược nhéo hai bên má đó và chặn những lời thô tục từ cô ta, "Ở nơi văn minh thế này, tôi khuyên cô ăn nói cho cẩn thẩn vào."



Thụy Khắc đau đầu lắc lắc đầu, khóe mắt liếc thấy có một người đàn ông đi tới.



"Là thầy Vương sao?" Anh ta vội vàng lên đón tiếp, "Ngài đi đâu đây?"



"Chỗ các cô cậu xem bộ náo nhiệt thực đấy." Vương Dịch cười một tiếng, "Nên tôi qua xem thế nào."



"Ây da, khổ quá đi mất." Thụy Khắc thở một hơi thật là dài, "Ở đây có một người phụ nữ rất không chịu nói đạo lý, cô ta làm con gái của Ngải Duy bị thương lại bắt bọn tôi phải xin lỗi."







"Thế mà lại có loại việc như thế à, cứ để đấy tôi giúp hai người." Ông vỗ vỗ bả vai của Thụy Khắc.



Người phụ nữ bị che miệng không thể nói ra, mắt lộ vẻ cay độc, nhất chân lên muốn đá Thanh Nhược.



"Dừng tay!" Vương Dịch chạy tới kịp thời, quát lớn phá vỡ hành động của đối phương, "Nếu có gì hiểu lầm thì văn mình mà giải quyết."



Thanh Nhược buông tay ra, nhíu nhẹ mày, nhìn thoáng qua cô nhóc ở bên cạnh vẫn luôn khóc thút thít.



"Cháu đừng khóc nữa." Cô cúi người, lau đi nước mắt ở trên mặt nó, "Còn khóc nữa thì mẹ của cháu sẽ đánh cháu đó."



Người phụ nữ kia vốn định phản bác lại nhưng nhìn thấy Vương Dịch nên hai mắt liền sáng lên, "Thầy Vương, tôi có thấy ngài ở trên truyền hình, tôi rất ngưỡng mộ ngài!"



"Thật sự cảm ơn sự yêu mến của cô." Vương Dịch duỗi tay ra, cười nhẹ với cô ta, "Giữa hai người đang xảy ra chuyện gì vậy?"



"Hừ, là do con gái của cô ta đánh con gái nhà tôi, người phụ đáng chết này không chỉ không có xin lỗi, vừa rồi còn đánh tôi! Thầy Vương, ngài xem này." Cô ra nâng mặt lên để đối phương nhìn rõ nửa bên mặt sưng tấy của mình.



"Ấy, thật khổ mà." Vương Dịch nhíu mày, "Mà cô tận mắt thấy con gái của người ta đánh con gái của cô không?"



"Không thể nào là giả được, tôi vừa đi từ WC ra đã thấy con gái của cô ta đẩy ngã con gái của tôi xuống đất!"



"Không phải, là do bạn ấy kéo tóc của con trước nên con mới đẩy nhẹ bạn ấy một cái." Đôi mắt của Cảnh Vận ngập trong nước mắt được rửa sạch nên đặc biệt trong suốt.

Bình luận

Truyện đang đọc