TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

"Anh đừng uy hiếp tôi." Thanh Nhược không e dè, nhìn thẳng vào y, "Anh càng như vậy thì tôi càng hận, càng chán ghét anh hơn."



Giọng nói lạnh lẽo buồn tẻ của cô giống như một lời quyền rủa, khiến cho người đàn ông cuốn vào đấy mà bị vạn kiếp bất phục, không cách nào thoát thân được.



Nhưng y tự nguyện sa ngã, câu lên bên môi nụ cười lạnh, "Không quan trọng chỉ cần em ở bên cạnh anh."



Em hận anh ghét anh, ít nhất là trong lòng em còn có anh, dù muốn quên cũng không quên được.



Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ cách nhau một bàn tay, nhìn nhau, đối chọi gay gắt.



Thanh Nhược đẩy y một cái, giống như cực kỳ phiền chán, "Lúc trước anh bức tôi ký vào đơn ly hôn như thế nào, chẳng lẽ anh lại quên mất?"



"Đánh gãy chân tôi, giết con của tôi, bức tôi tự sát, áp giải tôi lên bàn mổ, nói với tôi, cho dù tôi có chết thì mạng của tôi cũng không sánh được một phần một vạn của Nhan Chỉ Yên."






Mỗi một từ được thốt ra đều làm sắc mặt người đàn ông chìm xuống một phân.



"Bây giờ, anh muốn tôi làm như thế nào nữa thì anh mới chịu ký xuống đơn ly hôn?"



"Hay là phải làm hại ông nội, phá đổ công ty của anh, làm danh dự của anh biến thành rác, tìm người cầm đao đặt lên cổ anh, tựa như những việc anh đã từng làm với tôi, tôi đau tuyệt vọng như thế nào chả nhẽ giờ anh cũng muốn bị như thế thì mới đồng ý ký sao?"



Cô cắn cắn môi dưới, xoang mũi có chút kích động mà chua xót, đáy mắt cũng phiếm hồng, "Nếu anh thật sự trải qua những thứ tôi từng bị thì anh sẽ hiểu là anh căn bản không muốn nhìn thấy tôi đâu, thậm chí còn muốn giết chết tôi!"



"Nếu anh còn có trái tim, thì hãy buông tha, trả tự do lại cho tôi đi." Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa, liền mở cửa đi vào phòng, một tiếng "Cạch", bỏ mặc người đàn ông đứng bên ngoài.



Qua một lúc lâu, trong họng Dạ Đình Sâm phát ra một tiếng khẽ, y giơ tay che lại đôi mắt mình.







Vào buổi tối, cô nằm ở trên giường đọc truyện trước khi ngủ cho con bé, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi trôi chảy, đọc tới đoạn "Trẻ em mới sinh ra sẽ cất tiếng khóc chào đời" thì Thanh Nhược đột nhiên dừng lại.



Vẻ mặt của cô trông như thất thần, tựa như rơi vào lốc xoáy nào đó.



Cô đã hạ quyết tâm, quyết định bỏ đứa nhỏ này.



Nếu muốn vạch rõ ranh giới với Dạ Đình Sâm thì mọi thứ liên quan đến y đều không thể giữ lại.



"Dì nhỏ?" Cảnh Vận ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, "Dì làm sao vậy?"



"Dì không sao." Thanh Nhược hơi mỉm cười, vuốt đầu cô bé, "Vận nhi, dì đưa con đi học nhé, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ, con không cần ở nhà một mình, cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa."






Bé con kéo chăn lên che lại, đột nhiên "oa" rơi nước mắt, "Bởi vì con là một đứa trẻ hư sao? Nên ba ba và dì nhỏ đều không cần con."



Trong lòng bé cảm thấy rất buồn tủi, từ khi ba ba mình không do dự chọn bỏ mình thì trái tim non nớt của bé đã bị khoét thủng một lỗ lớn rồi, may mà còn có dì nhỏ, bằng không thì mỗi ngày bé chẳng biết phải ngủ như thế nào nữa.



"Không phải, mọi người đều rất yêu con." Thanh Nhược vội vàng ôm lấy bé, "Vận nhi đừng sợ, dì không ép con nữa."



"Con ở nhà một mình được mà, dì nhỏ cứ đi làm chuyện dì muốn." Con bé lau nước mắt, "Nếu có người ở bên con, có phải dì sẽ không lo lắng không?"



"Dì có thể sinh cho con một em bé, trên tivi có nói, em bé đều do mẹ sinh ra." Bàn tay nhỏ bé của cô bé chạm vào bụng cô, "Ở chỗ này có thể sinh ra em bé, nó có thể ở cùng con, hai đứa con ở cùng nhau, mỗi ngày dì nhỏ cũng không cần lo lắng cho con nữa!"



Cô bé mở to đôi mắt ngây thơ và long lanh, bàn tay nhỏ của cô bé nhẹ nhàng di chuyển, như thể nơi đó thật sự đang có một em bé.







Trong lòng Thanh Nhược run lên một cái, cô lại nghĩ tới quá khứ.



Khi biết tin mình mang thai con của Dạ Đình Sâm, tuy có chút bàng hoàng nhưng vẫn rất hạnh phúc.



Đặc biệt là sau đó được ông nội tìm và muốn cô kết hôn cùng Dạ Đình Sâm.



Lúc ở Cục Dân Chính cô vui vẻ lắm, nhìn thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm không tốt thì cô cũng mặc kệ.



Cô muốn sinh con cho Dạ Đình sâm, không biết tại sao nhưng trong lòng cô lại có chấp niệm lớn đó.



Nhưng hiện tại, không chỉ thời điểm l sai, người sai, thời gian sai, mà tất cả đều sai hết rồi.



"Được, dì sinh một bé cưng cho con nhé." Thanh Nhược ôm cô bé, nhắm mặt lại, "Ngày mai con ngoan ngoãn đi học nhé, chờ sau khi học xong trở về, em bé cũng ra tới rồi."



"Được ạ." Cảnh Vận ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to long lanh.



"Còn có, con phải nhớ kỹ, đây là em bé của ba ba con, con phải gọi bé là em trai hoặc em gái nha."



"Em bé của ba ba ạ?" Cô bé ngạc nhiên hô lên, "Có thật không ạ?"

Bình luận

Truyện đang đọc