TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Chiếc du thuyền lướt nhanh làm dậy bọt sóng, không đến một tiếng đồng hồ, Thạch Lộ đã đưa thiếu gia và thiếu phu nhân trở về tới Dạ gia.



Ông cụ đang ăn cơm trưa, nhìn thấy đôi nam nữ đang đi ngược hướng ánh sáng vào trong, khiến đôi đũa trong tay ông rớt xuống bàn.



Ông kích động đứng dậy, chống quải trượng đi tới trước mặt cháu trai và cháu dâu, cẩn thận nhìn sắc mặt của hai đứa nó, khóe mắt ông đã hơi ươn ướt.



"Ông." Thanh Nhược cười với ông một cái, trên khuôn mặt rạng ngời ánh sáng.



"Ừm." Ông cụ không biết nên nói gì, vội vàng kêu hai đứa mau ngồi vào bàn ăn, "Đã qua nhiều ngày rồi, chắc các cháu đã vất vả lắm."



"Ông mới vất vả, đã gầy đi nhiều rồi, nhất định là ăn không ngon rồi."



"Ha ha, hai ngày thôi mà thì có gì nhìn ra được đâu."



Đại nạn không chết ắc hẳn sẽ gặp may mắn, mũi của ông cụ hơi chua xót, già rồi, một chút xúc động cũng không chịu nổi.






Thanh Nhược và y ngồi hai bên ông cụ, xa xa nhìn đối diện nhau, cô uống một ngụm canh rồi nhẹ giọng nói, "Ăn cơm trưa xong với ông thì cháu phải trở về."



Ông cụ dừng lại một chút rồi cười nói, "Được được được, Nhược Nhược cũng có người cần gặp mà."



Lần này cháu dâu muốn trở về, sao cháu trai mình lại không có phải đối vậy chứ?



Ông cụ khẽ liếc nhìn y, thấy mặt của cháu trai không có cảm xúc, trên mặt lại không hề tức giận hay có gì khác cả.



Đây là, đổi tính rồi à?



Không biết hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho đứa cháu trai bướng bỉnh của mình không rên một tiếng trước yêu cầu không thể nào tiếp thu của cháu dâu nhỉ.



Ông còn nghĩ cháu trai tới cuối cùng vẫn muốn giữ lại cháu dâu vậy mà không ngờ nó ăn một lát rồi liền đứng dậy lên lầu.



Thanh Nhược cũng dừng lại đôi đũa, cười cười nhìn ông cụ, "Cháu ăn xong rồi, ông cứ từ từ ăn nhé, cháu đi trước đây."



"À, được rồi." Ông cụ đứng dậy tiễn người, tận mắt nhìn thấy Thạch Lộ đưa cô rời đi, lúc này mới quay người muốn trở về phòng.



Ông ngẩng đầu lên lầu hai, không hề có động tĩnh gì mới thở một hơi thật dài.



Cô kêu Thạch Lộ đưa mình trở về tiểu khu Triều Dương, vừa qua khỏi một con phố, cô thấy hình dáng của người lừa gạt.



"Dừng một chút, tôi xuống xe ở đây là được rồi."



Thạch Lộ nghe theo lời của thiếu phu nhân liền dừng xe lại bên ven đường để cô ấy xuống.



Rồi anh ta lại lấy di động ra đưa tới trước mặt cô gái, "Thiếu gia nhờ tôi giao cái này cho cô."






Đó là chiếc di động có gắn thiết bị định vị của cô.



Thanh Nhược mím môi, nhận lấy và bỏ vào túi, rồi quay người chạy theo bóng dáng của người ở phía trước, "Mẹ ơi."



Lý Phinh cứng đờ, xoay người lại, "Nhược Nhược?" Trên mặt bà ta liền vui mừng mà đi khập khiễng tới mặt con gái, "Mẹ đang muốn tìm con đây!"



"Mẹ có chuyện gì sao ạ?"



Thanh Nhược nhìn bà ta bằng tròng mắt đen nhánh.



Cô khôi phục tất cả ký ức liên quan đến Dạ Đình Sâm vào bốn năm trước đó, tuy nhiên bên cạnh đó cô lại chẳng nhớ ra những chuyện từng xảy ra khi còn nhỏ.



Nhưng điều này không gây trở ngại việc cô nhớ rõ người mẹ này đã từng hợp tác với Nhan Chỉ Yên lừa mình làm cho thể xác và tinh thần mình bị thống khổ.



Mặt của cô đang cười, càng cười thì ở trong lòng lại càng lạnh hơn.



Lý Phinh nuốt xuống một chút nước bọt, nhìn con gái bằng ánh mắt có chút kỳ quái, "Nhược Nhược, có phải con đã khôi phục lại ký ức rồi không?"



"Không có, con không nhớ ra điều gì cả ngoại trừ những gì mẹ từng nói với con.". truyện tiên hiệp hay



"Ồ!" Lý Phinh rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Con gái đáng thương của mẹ, sao con có thể khổ sở như vậy, bị người ta bắt nạt còn mất ký ức nữa."



Bà ta ôm lấy cơ thể của đối phương, chôn mặt ở đầu vai mà khóc lóc, "Con không nhớ trước kia mẹ đã từng đối xử với con rất tốt đấy, con còn nói qua, sau này có tiền nhất định sẽ hiếu kính với người mẹ này!"



"Thật vậy ạ?" Thanh Nhược nhìn về phía trước, hai cánh tay buông thỏng không nhúc nhích để hai bên, "Thật sự từ nhỏ tới lớn mẹ đã đối xử với con rất tốt mà không nói dối con sao, mặc kệ làm chuyện gì cũng là thật lòng muốn tốt cho con chứ?"



"Nhược Nhược, con không nhớ rõ, mẹ cũng không trách gì con đâu, nhưng con sao có thể không tin tưởng mẹ chứ, làm cho mẹ đau lòng quá đi!" Bà ta lau nước mắt nói.



"Con không có không tin tưởng mẹ." Giọng của Thanh Nhược nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt lại không hề rung động gì.



"Vậy thì tốt." Lý Phinh ngẩng cao đầu, do dự nhìn cô, "Nhược Nhược, thật ra gần đây mẹ rất khó khăn mà con cũng biết đấy, mẹ chỉ có một mình con là con gái, chân mẹ què rồi, cũng không dễ tìm được việc làm..."



"Con biết rồi." Thanh Nhược hơi hơi mỉm cười, khuôn mặt dưới ánh mặt trời thật đẹp và sáng ngời, "Mẹ cho con số thẻ đi, con sẽ chuyển tiền cho mẹ."



"Con gái của mẹ thật ngoan, con thật tốt bụng quá!" Môi Lý Phinh run rẩy, cố nén nước mắt rưng rưng mà âu yếm nhìn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc