TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Giọng nói của cô gái yếu ớt và đáng thương, ba chữ "Tôi xin lỗi", đôi khi nói ra rất dễ dàng nhưng đôi khi nói ra lại rất nặng nề.



Dạ Đình Sâm nhéo cằm của cô vừa dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào trong đáy mắt của cô, "Em muốn chuyển nhà sao?"



Y hy vọng rằng bằng cách hỏi này có thể dời đi lực chú ý của đối phương.



Một câu hỏi này tức khắc làm cho Thanh Nhược bừng tỉnh lại, sau đó cô đẩy thân thể của người đàn ông ra và nhanh chóng lui về phía sau.



Rõ ràng cô đã chống lại hành động của chính mình, điều đó khiến người đàn ông phải miếng nhẹ môi mỏng.



"Không phải việc của anh." Giọng của Thanh Nhược rất nhỏ, rồi cô quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của cô gái bán nhà.



Vẻ mặt của cô hờ hững tựa như người vừa ỷ lại đó chỉ là ảo giác của y mà thôi.



Ở trong lòng y không cam lòng, cảm giác đau đớn, trái tim rơi vào u ám, mây đen giăng đầy.






"Tại sao em không thể nói chuyện tốt với anh?"



Người đàn ông đè nén giọng xuống để nói, vừa nhìn thẳng vào đối phương, ở trong ánh mắt ấy lại là cảm xúc sâu không thấy đáy.



Tại sao chứ, tại sao không thể cho y cơ hội như những người đàn ông khác?



Chẳng lẽ, quan hệ thật sự của chúng ta cũng chỉ có thể như thế này thôi sao, rồi có một ngày nào đó là ngày gặp cuối cùng thì ai cũng giả bộ không quen biết hay sao?



Những biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt cùng ánh mắt thâm tình lại tựa như thống khổ của người đàn ông khiến lòng của Thanh Nhược thấy khó chịu.



"Quan hệ giữa tôi với anh thật sự rất tốt, tốt đến mức có thể ngồi cùng nhau, uống trà và nói chuyện như một người quen, nhỉ?" Cô ngẩng đầu lên, không chút rụt rè đón lấy ánh mắt của đối phương.









"Tôi đã từng trải qua những việc gì? Thứ mất đi trong bụng tôi là một đứa nhỏ đấy, nó là một sinh mệnh! Chẳng lẽ anh muốn tôi xem nó như một con kiến, dẫm chết rồi mà trong lòng không cảm thấy áy náy chút nào hay sao?"



"Tôi từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ gia đình, thậm chí là có thể không cần tôn nghiêm của bản thân, tôi dành trọn trái tim chân thành cho anh! Nhưng anh phỉ nhổ đi, thà vứt bỏ cũng không muốn liếc nhìn nó một cái!"



"Tôi chỉ hỏi anh, tôi chẳng lẽ không được hận anh sao?" Đôi mắt của cô đã dần dần ướt đẫm, "Anh đã từng đối xử với tôi như vậy, hiện tại tôi có thể không so đo, tôi không cần gì hết cả, chỉ là không muốn gặp lại anh, chỉ như vậy mà cũng khó sao?"



Cô đi từng bước một tới trước mặt y, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào y, "Anh nói đi, anh làm gì đáng để tôi tha thứ? Có đáng để tôi bình tĩnh mà nói chuyện tử tế với anh chăng?"



Dạ Đình Sâm mấp máy môi, tận sâu trong đáy mắt đó là sự đau đớn.



"Tôi đối với anh đã hết tình hết nghĩa rồi."



Ngay cả hiện tại cô nói chuyện cũng giữ ngữ khí hòa nhã, không giống như kẻ điên bắt người giết người phải đền mạng, đó đã là lòng tốt lớn nhất trong cuộc đời của cô rồi.






Thanh Nhược xoay người lại, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo dần dần đi xa, giống như một cây trúc thẳng tắp mạnh mẽ, y tưởng có thể làm mềm nhưng căn bản không thấy được chỗ nào để xuống tay.



Y nhìn theo bóng dáng của cô gái, thân thể cũng run nhẹ lên.



Sau khi tìm được cô gái môi giới, Thanh Nhược trực tiếp thuê căn phòng ở lầu 3 kia mà không thèm nhìn tới, thanh toán xong liền rời đi.



Cô ngồi vào taxi, đôi mắt và cả người vẫn còn đỡ đẫn, vẻ mặt ngưng đọng, thẳng cho tới khi bị tiếng chuông điện thoại di động làm bừng tỉnh.



Cô ngập ngừng một lúc mới lấy điện thoại ra bắt máy, phía đối diện truyền tới giọng nói kích động của một người đàn ông, "Nhược nhi?"



Cô lục tìm những ký ức trong đầu nhưng vẫn không nhớ nổi người bên kia là ai.









"Chào ông, tôi là Thanh Nhược."



Giọng nói lãnh đạm của cô khiến đối phương ngẩn ra, "Nhược nhi, thật sự là con à! Là ba ba đây, con nghe rõ không?"



"Ba ba!" Cô kinh ngạc hô lên, mở to hai mắt.



"Hiện tại con đang ở nơi nào?!" Nhan Phương Sùng ngồi ở phòng làm việc, đôi tay run rẩy.



Nếu không phải thông qua cuộc phát sóng trực tiếp trên mạng đó, ông nhìn thấy được Thanh Nhược thì ông thật sự không dám tin con gái lớn của mình vẫn còn sống!



"Ba là ba sao..." Thanh Nhược nuốt một chút nước miếng, tựa như không thể tin tưởng.



Lúc trước cô đột ngột mang thai, lại lén gả cho Dạ Đình Sâm, những việc này căn bản cô không dám cho ba biết, cho nên sau đó cũng không có trở về nhà.



Nó cũng dẫn tới việc cô nhớ rõ hết thảy những chuyện xảy ra cùng Dạ Đình Sâm nhưng trong đầu lại không có nhiều ký ức về ba mình.



Cô chỉ nhớ rõ những điều Lý Phinh đã nói với mình nhưng không biết đó là thật hay là giả.



"Nhược nhi, hiện tại nếu con có thời gian, có thể trở về được không, ba muốn gặp con!"



Giọng nói của ông run rẩy mang theo kích động không thể khắc chế được, Thanh Nhược suy nghĩ một chút mới mím môi đáp lại, "Được, ba ở đâu, bây giờ con qua đó"

Bình luận

Truyện đang đọc