TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

"Tôi không ngại nói cho anh biết, đứa nhỏ này không phải của anh!"



Người đàn ông im lặng một hồi lâu, cho nên cô liền nói điều gay gắt hơn.



Khi giọng nói rơi ra, mười bàn tay đang đan vào tay y tức khắc đau lên, như thể sắp bị người đàn ông bóp nát.



Sắc mặt Dạ Đình Sâm cực kỳ khủng bố, khom lưng xuống ngăn cô lại, "Em gạt anh."



"Đừng nói dối với bản thân nữa, anh biết nó không phải là con của anh nên anh mới đem nó phá bỏ, không phải sao?"



Thanh Nhược cắn chặt môi dưới, chịu đựng cơn đau ở tay phải, "Bởi vì tôi phản bội anh, vì tôi lừa dối trong hôn nhân, cho nên anh mới hận tôi như vậy, những việc đó chẳng lẽ anh đều đã quên hết rồi?"



Y không quên, nhưng y thà vứt bỏ những ký ức này đi như cát với bụi, coi như nó chưa từng xảy ra.



Y mở miệng, từng chữ như bật ra khỏi kẽ răng, "Quên chuyện này đi, anh tha thứ cho những gì em đã làm trước đây, từ bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa."






Có trời mới biết, y khó khăn như thế nào khi hạ quyết tâm như vậy, giả vờ rằng người phụ nữ này chưa bao giờ phản bội y.



Nhưng mà, cô có bao giờ phạm sai lầm đâu mà phải để y tha thứ?



Thanh Nhược nhắm mắt lại, bên môi câu lên nụ cười lạnh, "Chúng ta có thể bắt đầu lại, nhưng anh nên biết rằng, lúc trước tôi có thể phản bội anh, thì về sau tôi cũng sẽ phản bội anh, rồi tới khi anh già đi lại phát hiện ra đứa con mình nuôi dưỡng lại không phải là con ruột của mình, lúc đấy anh có vì tức giận mà đi đời nhà ma không nhỉ?"



Đây đã không còn là lời bông đùa ác ý nữa mà nó là lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian này.



Cả người đàn ông dường như muốn tan vào bóng đêm, hai mắt đỏ bừng, y dùng sức cắn mạnh vào tai người phụ nữ, mùi máu tanh tươi nhanh chóng lan trong miệng y.



"Á......"



Thanh Nhược bị ép chặt bởi cơ thể nặng nề của y và bàn tay phải gần như đã bị y bóp nát rồi.



Khủng bố lại nguy hiểm, trên người đàn ông có luồng khí xuyên thấu xương muốn che trời lấp đất, trông giống như một con quỷ khát máu.



"Rút lại, lời em vừa nói." Giọng nói trầm trầm lại nhẹ nhàng bay bổng, mỗi một chữ bay vào lòng tựa như băng tuyết gào thét, muốn làm đông cứng nội tạng của người ta.



Thanh Nhược nhăn mặt vì đau, môi dưới cắn chặt đã chậm rãi chảy ra máu, "Trên đời này, tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, tôi cùng ai sinh con cũng sẽ không sinh con với anh!"



Câu nói khó nghe đó đã chọc tức tận đáy lòng của người đàn ông, thế là y dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, đầu ngón tay thon dài cắm sâu vào da thịt.



"Cho em một cơ hội cuối cùng, nói lại một lần nữa!"



Cổ họng bị bóp chặt không thể thở được, làm cho gương mặt trắng trẻo của cô lập tức đỏ bừng lên.



Y thật sự có tâm muốn giết người, ra tay không chút lưu tình nào.






Thanh Nhược dùng bàn tay trái có thể cử động duy nhất đánh vào y, không thể phát ra được âm thanh nào chứ đừng nói chi là cầu cứu.



Tay quơ quơ đột nhiên đánh trúng mặt y, tạo nên tiếng "bốp" giòn tan, làm người phụ nữ đang ngủ cách đó không xa phải giật mình, cũng làm cho người đàn ông đang mất trí này bừng tỉnh.



Y nhanh chóng buông người phụ nữ ra rồi ngơ ngác nhìn bàn tay chính mình.



Nó là hối hận hay là thống hận thì cũng khiến trong lòng y bị quấy nhiễu với mớ cảm xúc hỗn tạp ấy, nhưng y bây giờ thật sự rất hận đến mức không muốn gặp lại người phụ nữ này.



Y hung hăng đứng dậy, nắm chặt tay thành quyền và sải bước rời khỏi hang động.



Thanh Nhược che lại cổ, thở hổn hển, không thể ngăn lại được những giọt nước mắt của mình nên cứ thế để nó rơi trên lá cây, làm sao cũng không ngừng được.



Ngọn lửa lớn hừng hực đang thiêu đốt tựa như máu trong người cô vậy, nóng bỏng cực kỳ nóng, cô khổ sở đến muốn chết đi.



Mãi đến nửa đêm, người đàn ông mới trở về với vẻ mặt đã bình tĩnh và khí chất lạnh lùng.



Bị bóng đêm giấu đi, chỉ khi có ánh lửa cháy bừng lên thì y mới thỉnh thoảng nhìn thấy người con gái đang nằm đưa lưng về phía cửa hang, không biết là đang ngủ hay vẫn còn tỉnh.



Y tùy tiện tìm một chỗ, dựa người vào vách đá và nhắm mắt lại. Trái tim vốn yên tĩnh nửa ngày vẫn đập "thình thịch" khiến y bất an. Trước mặt hiện lên một tia nhoáng sáng, hình ảnh nháy mắt khiến huyết áp của y lại tăng cao.



Y đột nhiên mở mắt ra, túm lấy người phụ nữ trước mặt, "Cô muốn làm gì!"



Giọng nói của y tàn nhẫn làm Kha Nhã sợ tới mức run lên, cánh tay mềm mại bị người đàn ông nắm đến đau kinh khủng.



"Đình Sâm, em lạnh quá." Cô ta không dám giãy giụa, nước mắt lưng tròng.



Giọng nói mỏng manh của cô ta khiến y hơi cau mày rồi buông tay cô ta ra.



Đêm khuya ở đây, không chỉ có nhiệt độ bên ngoài giảm xuống mà bên trong hang độ ấm cũng tiếp tục giảm xuống.



Mà trên người Kha Nhã có thương tích nên càng không thể chịu được cái rét lạnh này.



----

Bình luận

Truyện đang đọc