TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Nhược thu dọn lại đồ đạc của mình, gửi Cảnh Vận tới nhà bà nội Nghiêm ở đối diện và lên đường đến Tiên Vân Các.



Tới phòng mà Thụy Khắc đã thông báo trước đó, lúc cô mở cửa ra thì thấy mọi người đã có ở đó và cô là người duy nhất còn sót lại.



Ngoại trừ Nghiêm Thanh Minh, còn một giám khảo Trung Quốc, khi thấy cô tiến vào thì khuôn mặt tươi cười của người đó lập tức cứng lại.



"Đây là, Ngải Duy sao?" Ông ta dựa theo trí nhớ của bản thân gọi chuẩn xác tên của đối phương.



Thanh Nhược cười với ông ta, vẻ mặt của cô rất tự nhiên còn mang theo khí chất bất phàm và vô cùng xinh đẹp.



Vị giám khảo tên là Vương Dịch nhìn chằm chằm vào cô kể từ khi cô bước vào thẳng cho tới khi ngồi xuống.



Thụy Khắc ngồi ở bên cạnh Thanh Nhược, bình tĩnh chặn tầm mắt của ông ta, "Thầy Vương, ngài có thể kể một số chuyện xưa của ngài cùng Adela, được không?"



"Hahaahaa, không có gì đáng nói cả." Vương Dịch xua tay cười nói, "Chuyện xưa cũ là Adela thật sự rất xinh đẹp, cũng rất tài giỏi, năm đó có vô số người theo đuổi cô ấy.". Truyện Sủng



"Cũng bao gồm cả ngài sao?" Thụy Khắc cười thân thiện.






"Đương nhiên, cô ấy thực sự rất ưu tú." Vương Dịch uống một ngụm rượu ngẩng đầu nhìn Bella, dường như muốn thông qua dáng vẻ của cô ta để hoài niệm một số thứ.



Ly rượu thanh thúy chứa rượu loãng, nhấp một ngụm thôi đã thấy kích thích ngon miệng rồi.



Ông ta nâng ly rượu lên và quay sang Thanh Nhược, "Ngải Duy, từ lúc tôi thấy tác phẩm đầu tiên của cô thì tôi liền chú ý tới cô đó."



Nói chính xác thì từ lúc nhìn thấy mặt của cô thì ánh mắt của ông ta vẫn luôn dõi theo cô.



"Cảm ơn thầy." Thanh Nhược nâng chén rượu lên kính ông ta rồi ngửa đầu uống cạn một hơi.



Liz ở bên cạnh đang gắp con tôm lên nhưng do không quen cách dùng đũa cho nên không cẩn thận làm rớt xuống.









Con tôm đỏ đó nhảy một đường từ tay áo xuống quần của cô rồi mới an tĩnh nằm trên mặt đất.



"Xin lỗi Ngải Duy!" Liz nhanh chống rút khăn giấy ra muốn lau cho cô.



"Không sao, tôi đi vệ sinh một chút."



Cô không để ý liền đứng dậy, lại cảm nhận được được tầm mắt ở phía đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình cho tới khi cô mở cửa rời đi.



Khi cô đang lau đi vết bẩn ở trong phòng vệ sinh, vừa lục lọi lại trong đầu qua một lần nhưng cũng chẳng có ấn tượng nào khác với vị giám khảo đó.



Có lẽ cô thật sự không quen biết người đó, hoặc có khả năng sẽ liên quan tới một phần ký ức mà cô chưa kịp khôi phục.



Cô dùng giấy vệ sinh lau khô đi nước ở trên tay, rồi quay người đi ra cửa. Uploaded tại Việt Nam Overnight Truyện



Không biết là do cô suy nghĩ lung tung hay là người phía trước không để ý mà khi vừa ra khỏi cửa cô liền đụng trúng vào lòng ngực của một người.



"Tôi xin lỗi."






Cô vội vàng đứng vững, ngẩng đầu lên lơ đãng nhìn người đối diện, lại bị rơi ngay vào đôi mắt sâu thẳm của đối phương.



Khuôn mặt đó lạnh lùng, như kiểu người sống chớ lại gần, còn ánh mắt lại sâu không thấy đáy.



Cổ họng của cô bị khô thế là không phát ra được âm thanh nào.



Dạ Đình Sâm nhìn cô không lạnh không nhạt, y vuốt lại nếp áo vét bị nhăn với sắc mặt bình tĩnh, rồi sau đó nhích người rời đi.



Thanh Nhược đứng ở tại chỗ, mắt nhìn theo bóng lưng cao lớn của y rời đi càng lúc càng xa.



Y không hề chèn ép cô còn giả vờ làm bộ không quen biết nữa, điều đó đối với cô mà nói là không thể tốt hơn.









Cô thở phào một hơi, chuẩn bị trở về phòng, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người giám khảo kia mỉm cười đi qua đây.



"Chào thầy." Cô bước tới chào hỏi.



Cô vốn định lách người rời đi nhưng vị giám khảo đó lại có ý muốn bắt chuyện với mình, "Ngải Duy, em không nhớ tôi là ai sao?"



Cách ông ta hỏi thẳng thắng như thế làm trong lòng cô có điểm nghi ngờ.



Chẳng lẽ, vị giám khảo này cùng với một đoạn ký ức mà cô chưa khôi phục đó có quan hệ ư?



"Mấy năm trước xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ em không còn nhớ rõ sao, em vẫn ổn chứ." Vương Dịch từ ái vỗ vỗ bả vai của cô, "Thôi trở lại đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."



Thanh Nhược ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng biến mất dần sau cánh cửa buồng vệ sinh, chợt nghĩ ra, người này lấy danh nghĩa là bạn cũ của Adela mời bọn họ dùng cơm nhưng thật ra mà nói ông ta muốn một mình gặp cô thôi.



Thanh Nhược mím nhẹ môi mỏng, đôi mắt tối sầm lại, chậm rãi đi trở về phòng.



Từ cuộc nói chuyện trước cửa buồng vệ sinh rồi cho tới khi kết thúc bữa tối thì Vương Dịch cũng không nói thêm gì nữa.



Ông ta đứng ở cửa nhà hàng, mỉm cười tiễn mọi người ngồi vào xe rời đi, nhìn coi bộ cũng thật giống như bậc trưởng bối nhớ tình bạn cũ.



Thanh Nhược ở xa xa nhìn bóng lưng của ông ta cho tới khi biến mất hẳn.



Không thể không nói, lời của đối phương khiến lòng cô có chút để ý, nhưng cho dù cô nghĩ cỡ nào thì đầu óc vẫn trống rỗng như cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc