TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Nhan Chỉ Yên rất ghét cô ấy, không muốn để cô có cuộc sống bình yên, lúc trước ả nghĩ chỉ muốn kết hôn và ở bên nhau với Dạ Đình Sâm thôi nhưng y nhiều lần tỏ ra thương xót cô.



Cho nên ả mới ra tay hãm hại cô, cũng do Nhan Thanh Nhược không có đầu óc, mà cái gì cũng muốn so sánh với ả, cho tới lúc Dạ Đình Sâm đáp ứng cấy thận cho ả thì ả cho rằng mình đã có thể sống hạnh phúc, tỉnh lại liền có thể có cuộc sống viên mãn.



Ai ngờ được, khi vừa mới tỉnh dậy, nghênh đón ả lại là một cái tát của Dạ Đình Sâm.



Tình yêu đáng ngưỡng mộ mà ả có đều bị cái tát kia đánh tan.



Điều ả không thể tiếp nhận được là Dạ Đình Sâm, y lúc trước hận Nhan Thanh Nhược tới tận xương tỷ cũng chưa bao giờ động tay đánh cô ta.



Nếu không phải chính y do dự không quyết đoán, nếu không phải Nhan Thanh Nhược như âm hồn không chịu tan thì ả căn bản không đi tới bước đường này!



Ả còn phải phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của người phụ nữ mình hận nhất, trời mới biết mỗi ngày khi soi gương ả liền muốn phát ốm!






Vốn ả muốn dùng khuôn mặt này tới gần Dạ Đình Sâm, ả muốn y phải đau đớn tới chết, phải bị thân bại danh liệt!



Vừa rồi nhận được cuộc gọi của Lý Phinh, biết được tin tức Nhan thanh Nhược chưa chết, ả đã hận tới nghiến răng nghiến lợi, rồi lại nghĩ ra kế hoạch này.



Nhan Thanh Nhược, mày cứ chờ đấy, lần này, tao sẽ không để mày dễ dàng chết đi, bởi vì cái chết là hình phạt nhẹ nhất trên thế gian này.



Tao muốn đem những thứ Dạ Đình Sâm gây ra trên người tao từng chút một không thừa cái nào đều trả lại gấp đôi lên người mày!



Trong lòng Nhan Chỉ Yên ngập trời hận ý, mắng Nhan Thanh Nhược chết không được tử tế nhưng trên gương mặt lại tỏ vẻ dịu dàng lương thiện, chịu đựng cơn buồn nôn nắm chặt lấy tay Nhan Thanh Nhược, "Chị, nếu chị thật sự quen biết Nghiêm Thanh Minh, thì có thể hỏi anh ta, mọi chuyện về em, anh ấy đều biết rõ, và anh ấy cũng là người hiểu rõ Dạ Đình Sâm nhất!"



Lúc trước không phải do ả biểu hiện ra sự căm hận đối với Dạ Đình Sâm thì Nghiêm Thanh Minh đã không cứu ả, suy ra, Nghiêm Thanh Minh cũng cực kỳ ghét Dạ Đình Sâm.



Sắc mặt Thanh Nhược trắng bệch đi, nắm chặt gói thuốc trong tay.



Nghiêm Thanh Minh từng nói qua, Nhan Chỉ Yên bị người ta cầm tù, nhận hết tra tấn, gian nan lắm mới chạy thoát được, chính là vì muốn báo thù, thậm chí còn phẫu thuật thẩm mỹ thành chị gái mình...



Nghiêm Thanh Minh nói, mẹ nói, Nhan Chỉ Yên trước mặt mình đây cũng nói, nên tất cả những thứ đó đều là sự thật, sự thật từng thứ một đặt ở trước mặt cô.



Trong đầu cô còn có giọng nói chán ghét của Dạ Đình Sâm, làm sao mà cô không tin được chứ?



Nhan Chỉ Yên muốn cô hạ thuốc Dạ Đình Sâm cũng vì muốn tốt cho mình, để sau này y không thể làm tổn thương mình.



Nhưng mà, mang Dạ Đình Sâm đi thì Nhan Chỉ Yên sẽ làm gì với y đây?






Giết y? Hay cầm tù y?



Đầu Nhan Thanh Nhược đau đớn dữ dội, cô ôm lại đầu hét lên một tiếng.



"Chị!" Nhan Chỉ Yên cả kinh, bắt lấy cổ tay cô, "Chị đang suy nghĩ quá khứ sao? Không cần nghĩ! Chị, chị không nên nhớ lại, những thứ đó quá đáng sợ rồi, chị chỉ cần biết tới hiện tại thôi, không cần phải cố nhớ lại!"



Thấy bộ dáng ngày càng thống khổ của cô làm Nhan Chỉ Yên sợ hãi đi, hận không thể xoay người đi ngay.



Ả thật sự sợ Nhan Thanh Nhược đột nhiên khôi phục ký ức, sẽ phá vỡ kết hoạch một đá ném chết hai con chim của mình.



Thanh Nhược ngồi "phịch" xuống đất, vẻ mặt thất thần và không ngừng rơi nước mắt, "Em, em, chị sẽ làm, sẽ làm, chị nghe em..."



Nhan Chỉ Yên bất an nhìn cô, "Chị, chị không nhớ lại chuyện gì chứ? Đáp ứng với em đi, cho qua hết những việc trước đây đi, chị chỉ cần biết Dạ Đình Sâm là kẻ thù của chúng ta là tốt rồi."



Thanh Nhược cúi đầu, vẫn không nhúc nhích gì.



Sắc mặt Nhan Chỉ Yên khẽ biến, giọng nói có chút hoảng loạn, "Em phải đi rồi, chị cũng trở về nhanh đi tránh cho Dạ Đình Sâm hoài nghi, số điện thoại ở đây, chờ Dạ Đình Sâm hôn mê phải ngay lập tức gọi cho em nhé..."



Ả đặt tờ giấy trắng nhỏ xuống, cuối cùng liếc nhìn Nhan Thanh Nhược đang cúi đầu rồi vội vàng rời đi.



Những người mất trí nhớ quả thật không thể khống chế cảm xúc của mình.



Tiếng giày cao gót "lộc cộc" trên hành lang dần biết mất.



Đầu Thanh Nhược đau như muốn nứt ra, nước mắt làm ướt tờ giấy nhỏ có ghi số điện thoại đó.



Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh một con dao gọt trái cây cắt qua cổ tay mình.



Bốn năm thoáng qua ấy cô chưa bao giờ hoài nghi vết sẹo trên cổ tay mình, có bao nhiêu là suy nghĩa đơn thuần, thì hiện tại lại có bấy nhiêu thống khổ.



Thì ta vết sẹo xấu xí này không phải do bất cẩn mà có, mà đó là bằng chứng cho thấy cô đã từng tự sát qua.

Bình luận

Truyện đang đọc