TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Cô không biết gì cả, cô không muốn nghĩ bất cứ điều gì, nếu lúc trước cô nghe lời Cảnh Trường Bách thì tốt biết bao, không cần đặt chân tới nước này, không cần quen biết với ai, cắt đứt mọi chuyện xưa kia, cứ như thế sống hạnh phúc.



Dạ Đình Sâm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng tức giận.



Không ai được đụng vào Thanh Nhược, đó là vảy ngược của y.



Đầu y bắt đầu choáng váng, mắt dần dần mờ đi, cũng hiểu ra.



Thanh Nhược đứng cách y rất xa, cô mặt lạnh nhìn y "Cút, tôi không muốn nhìn thấy xác của kẻ thù chết trong nhà tôi!"



Cô dùng giọng nói của Thanh Nhược để nói những điều không thuộc về Thanh Nhược.



"Câm, miệng."



Dạ Đình Sâm nắm chặt tay thành quyền, một giây cũng không muốn nghe thấy giọng nói đó nữa.



Rốt cuộc y đang làm cái gì đây? Y tự cho rằng đối phương là cô gái nào đó mà ăn vạ, còn chịu đựng tính khí của người ta để ở lại đây, quả là nực cười mà.






Đúng là lãng phí thời gian!



Y nghĩ mình sẽ không kìm chế được cơn khát máu trong người mà tiến lên vặn cổ người phụ nữ này mất.



Nhưng cuối cùng, y nhắm chặt hai mắt, bước nhanh rời đi, khi tới cửa y còn lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tốt hơn hết là cô nên sớm đổi khóa cửa!"



Người đàn ông Nghiêm Thanh Minh có thể tùy tiện ra vào, ai biết được hắn ta có làm gì đôi mẹ con này không.



Bước chân nặng nề của người đàn ông càng lúc càng xa, sau đó Thanh Nhược cả người mất hết sức lực, ngồi bẹp xuống đất.



Người đàn ông đó vừa uy hiếp cô còn kêu cô đổi khóa cửa.



Cho thấy y nhất định sẽ quay lại, cô vừa rồi đã nhục mạ y, y nhất định sẽ trở lại để báo thù cô!



Cô hoảng loạn bò dậy, chạy tới phòng đối diện gõ cửa "rầm rầm".



Nghiêm Thanh Minh mở cửa ra, hơi kinh ngạc nhìn sắc mặt cô "Lại xảy ra chuyện gì sao?"



"Nghiêm Thanh Minh, tôi không thể ở nơi này nữa, anh có thể tìm giúp tôi một chỗ ở mới không?"



Nghiêm Thanh Minh nhìn cánh cửa mở toang phía sau lưng cô, híp lại đôi mắt "Dạ Đình Sâm đã đi rồi?"



"Phải." Cả người Thanh Nhược đang run rẩy, môi cũng trở nên tái nhợt "Là tôi đuổi anh ta đi."



Nghiêm Thanh Minh giống như đang nghe được truyện cười, mở mắt lên.



Hắn đóng cửa phòng lại, không muốn làm phiền tới bà nội Đường đang ở trong phòng.



"Đi, về phòng cô nói chuyện."



Hai người đi đến phòng đối diện, Thanh Nhược hiển nhiên không muốn nhiều lời, cúi đầu thấp giọng nói "Tôi muốn chuyển nhà, chuyển tới một nơi mà Dạ Đình Sâm không thể tìm thấy được."






"Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"



Thanh Nhược trầm mặc một giây, sau đó quay mặt đi "Tôi không muốn nói."



Nghiêm Thanh Minh hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào tùy hứng, còn lớn mật như cô gái này, ngay cả Dạ Đình Sâm cũng dám xông lên đuổi.



Hắn cũng chưa từng thấy qua cảnh Dạ Đình Sâm yếu thế để bị đuổi, thế chẳng phải y sẽ mất hết mặt mũi sao?



Thật đáng tiếc lúc ấy hắn không có mặt tại đó, không thể nhìn thấy biểu cảm đầy màu sắc của Dạ Đình Sâm được.



Mắt của Nghiêm Thanh Minh mang theo ý cười, khẽ vuốt lấy cằm mình "Nhưng tôi vì lý do gì phải giúp cô chứ?"



Toàn bộ Hạ thành này đều là địa bàn của Dạ Đình Sâm, muốn tìm một nơi y không tìm thấy được không phải là việc dễ dàng gì.



"Hôm qua chính miệng anh nói, anh ở đối diện, có việc gì có thể tìm anh giúp mà. " Thanh Nhược siết chặt ngón tay "Tôi sẽ cho anh tiền, cho gấp đôi luôn, nên anh có thể giúp tôi không?"



Khuôn mặt gầy gò của cô gái trước mặt đã nhợt nhạt, khác xa với khuôn mặt hồng hào của ngày hôm qua, cũng không biết trong đêm qua giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



"Được, tôi giúp cô."



Tiền bạc không thành vấn đề, không cần rắc rối như thế, vì chỉ cần có liên quan đến Dạ Đình Sâm thì dù thế nào hắn cũng không từ chối.



Huống hồ, sự vướng mắc giữa hai người này thật không rõ ràng khiến cho hắn rất tò mò.



"Cô đi thu dọn đồ đạc đi, bây giờ xuất phát ngay."



Nghiêm Thanh Minh nói một không nói hai, lập tức quyết định đưa hai mẹ con nhà này rời đi.



Đầu óc Thanh Nhược rối tung, chờ tới khi cô phản ứng lại thì đã ngồi ở trên xe của Nghiêm Thanh Minh rồi.



Bé Cảnh Vận mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật ở bên người cô, tay chân Thanh Nhược lạnh ngắt còn giọng thì khô khốc "Dạ Đình Sâm, anh ta là người xấu sao?"



Câu nói của Nhan Chỉ Yên cứ quanh quẩn trong đầu cô, nếu không biết có thể hỏi Nghiêm Thanh Minh một chút vì hắn biết hết thảy.



Nghiêm Thanh Minh đang cầm tay lái, nghe xong câu hỏi của Thanh Nhược thì suýt nữa đã nhịn không được mà cười ra tiếng "Vậy cô nói xem, tôi là người tốt chăng?"



Hai người chỉ mới quen biết nhau có một ngày, Thanh Nhược nghĩ nghĩ, vẫn chưa thể đánh giá được.



"Từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi vẫn luôn giúp cô, mà cô lại không nói được tôi là người tốt; tương tự, từ đêm hôm qua đến giờ Dạ Đình Sâm cũng không làm gì cả, thì sao cô lại đánh giá hắn là người xấu được?"

Bình luận

Truyện đang đọc