TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Dạ Đình Sâm nhặt rất nhiều cành cây mềm mại trở lại hang động, dùng nó trải trên mặt đất thành hai vòng tròn rồi đứng dậy muốn bế hai cô gái vào chỗ.



Nhìn thấy người đàn ông đi vào bên trong trước, Khã Nhã cắn răng, đột nhiên gọi y lại, "Đình Sâm, vừa rồi em nói chuyện phiếm với Ngải Duy, cô ấy nói rất nhiều lời, anh có muốn nghe không?"



Người đàn ông đừng lại bước chân, quay đầu nhìn cô ta.



"Cô ta mắng anh, cô ta nói ghét anh, còn nói nếu không phải một thân một mình rời đi nơi này không được thì đã sớm đá anh sang một bên rồi."



Mặt Dạ Đình Sâm không có chút biểu cảm nào, ánh mắt cũng không dao động.



"Cô ta đang lợi dụng anh, Đình Sâm à, anh vẫn luôn bị cô ta lừa dối đó, cô ta là hoàn toàn lừa dối anh!"



Cô ta đã nói tới khàn cả giọng rồi mà người đàn ông lại cực kỳ bình tĩnh.



Cô ta đã tận lực tận tâm giăng bẫy, khóe mắt còn mang theo nước mắt, rốt cuộc, y cũng động đậy nhìn cô ta.






Trong lòng Kha Nhã vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, với ánh mắt đầy mến mộ.



Người đàn ông bất quá chỉ đứng cách cô ta một mét, hơi hơi khom lưng, dùng con mắt đen ngòm nhìn gắt gao vào cô ta.



Dạ Đình Sâm thờ ơ nhìn cô ta, trên mặt không chút gợn sóng nhìn không ra cảm xúc gì, môi mỏng của y khẽ mở, tiếp theo là giọng nói trầm khàn khàn dễ nghe.



"Cô ấy ghét tôi, tôi cũng sẽ không để cô ấy rời đi, cô ấy lợi dụng tôi, cũng là do tôi cam tâm tình nguyện, sau này đừng để tôi nghe thấy điều này nữa dù chỉ là nửa câu nói bậy, nghe rõ chưa?"



Một câu nhẹ nhàng "nghe rõ chưa" khiến cả trái tim của cô ta như bị đông lạnh lại.



Cô ta dường như không thể tin được, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai ấy, nhìn thấy y không chút do dự mà xoay người lại, nhìn y đem người phụ nữ đó bế lên thật cẩn thận.



Trái tim cô đập "Bang bang" cùng với đó là sự hoảng loạn không bình thường.



Thanh Nhược được người đàn ông đặt lên cành lá mềm, đáng tiếc là cô ngủ sâu quá nên không nghe thấy được lời nói của người đàn ông kia.



Ngủ một giấc là đã đến buổi chiều, bầu trời bên ngoài đã dần dần âm u, khi màn đêm tiến đến cũng kéo theo nhiệt độ xung quanh hạ xuống.



Thanh Nhược bàng hoàng mở to mắt, nhìn thấy một đống lửa ở cửa hang động, cách đó không xa, người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, đang băng bó cái cẳng chân bị thương của người kia.



Mà người phụ nữ ấy thì cứ muốn sát lại gần người đàn ông, nhìn ở vị trí đó thật khiến cho người ta tưởng họ đang hôn nhau.



Tay y hơi dùng sức khiến Kha Nhã phát ra tiếng thở dốc dụ dỗ.



Cô ta lẩm bẩm tự nói, "Đình Sâm..."



Thanh Nhược nằm tại chỗ, mặt không cảm xúc.






Một lúc sau người đàn ông đứng dậy, quay đầu nhìn lại, thấy người con gái ngủ suốt buổi chiều cho tới bây giờ vẫn còn ngủ say.



Y cầm thảo dược tới gần, vươn bàn tay to nhẹ nhàng cởi cúc quần áo của cô gái.



Động tác không nặng không nhẹ, ngẫu nhiên sẽ chạm vào da thịt, cảm giác ngứa ngái ấy lan tràn tới tim cô.



Y lật người cô lại, cởi áo trên của cô ra, rồi bôi hỗn hợp thảo dược đã nghiền lên phần lưng bầm tím kế tiếp từ từ ấn xuống.



Trời tối hẳn, trong rừng cây sâu không thấy đáy này thỉnh thoảng lại có tiếng chim lạ kêu, kèm với tiếng "lốp bốp" bởi những nhánh cây đang cháy.



Thảo dược màu đậm nổi bật trên làn da trắng nõn nà của cô, người đàn ông thả chậm động tác nhẹ nhàng lại, ánh mắt đen nhánh càng thêm thâm thúy.



Y thấy người phụ nữ khẽ cau mày thì trong mắt không khỏi xẹt qua tia sáng, bàn tay to cũng từ từ di chuyển đi xuống đặt trên eo của cô.



"Dạ Đình Sâm!" Thanh Nhược cắn răng đè lại mu bàn tay của y, "Đồ lưu manh, ai cho phép anh chạm vào người tôi!"



Người đàn ông dùng sức một tý, mười ngón tay liền đan vào tay cô, đôi môi lại đặt bên tai cô, "Đừng nhúc nhích, anh đang bôi thuốc."



Giọng của y khàn khàn từ tính, luồng khí nóng bỏng thổi vào tai khiến nửa người cô tê rần đi.



"Bôi xong rồi liền đi ngay. " Cô nói lời lạnh nhạt, "Đừng làm bẩn sự trong sạch của tôi, tôi còn muốn kết hôn!"



Chỉ một câu đã khiến người đàn ông thay đổi, sắc mặt u ám trầm xuống.



Y mở miệng, môi chạm vào tai của cô, còn đôi mắt vẫn thâm thúy, "Sự trong trắng của em sớm đã giao cho anh, ngoài anh ra, em còn muốn được gả cho người khác nữa ư."



"À, anh nhắc thì tôi mới nhớ ra." Thanh Nhược quay đầu nhìn, con mắt đang nóng chợt đông cứng lại lạnh giá, "Đứa nhỏ trong bụng tôi là bị chính tay anh giết chết đấy."



Nghĩ tới đây, cô hận là không thể cắn nát máu thịt của y, "Giữa tôi và anh cũng giống như đứa con đã chết của tôi, trừ phi nó sống lại."



Trong lời này của cô tràn đầy hận ý, nó cũng như lời hứa sẽ không dễ dàng tha thứ cho y.



Như cô đã nói ngay từ đầu, hai người bọn họ là kẻ thù của nhau, kẻ thù cách nhau một sinh mệnh, tha thứ hay điều gì đó cũng chỉ là lời vô nghĩa.



------

Bình luận

Truyện đang đọc