TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Cao ốc Dạ thị, trong phòng tổng tài yên lặng không có một tiếng động, trợ lý Lý ở một bên bình tĩnh thông báo công tác.



"Cô Nhã Kha hy vọng muốn làm bạn nữ theo ngài tới tiệc từ thiện vào tối mai."



Kha Nhã là cái cô minh tinh nóng bỏng được làm đại ngôn sản phẩm lần này cho Dạ thị.



Trợ lý Lý biết tổng tài sẽ không cự tuyệt, vì Kha Nhã còn có một thân phận khác, chính là con gái lớn của thị trưởng thành phố A.



Thị trưởng không cho phép con gái mình xuất đầu lộ diện nhưng mà con gái yêu cứ khóc lóc cầu xin mãi nên ông liền che giấu thân phận và âm thầm đưa nó vào giới giải trí.



Toàn bộ giới giải trí không có mấy ai là biết chuyện này, việc này truyền tới tai của Dạ Đình Sâm, nhưng ông thị trưởng vì bảo vệ con gái nên cũng gửi lễ vật sang đây muốn y quan tâm con gái mình nhiều hơn.



Dạ Đình Sâm yên tĩnh trong chốc lát rồi nhàn nhạt lên tiếng, "Ừ."



Trợ lý Lý dừng một chút lại nói tiếp: "Nhan Linh đã đăng ký phỏng vấn làm thư ký văn phòng bên cạnh ngài, người đã vượt qua phòng sơ tuyển."






Nhan Linh, là cái người nữ minh tinh nhìn bảy tám phần giống với Nhan Thanh Nhược.



Lúc trước còn có hai cô gái cùng tới phỏng vấn với Kha Nhã, tổng tài chọn giữ lại Kha Nhã, vốn hai cô gái kia nên bị loại hết thế nhưng Nhan Linh lại được giữ lại.



Trợ lý Lý cố ý nhắc tới Nhan Linh vì tổng tài có chút đối đãi đặc biệt với cô ta.



Thư ký văn phòng là người hỗ trợ tổng tài trong trong việc lên kế hoạch và quản lý công tác của tổng tài, còn Thạch Lộ là thư ký riêng của Dạ Đình Sâm, kiêm luôn chức tài xế.



Hai ngày trước, cô thư ký riêng đã bị y sa thải không chút lưu tình nào vì tội câu dẫn y, cũng vì không muốn ảnh hưởng tới công tác của tổng tài, cho nên lần tuyển dụng này phỏng vấn rất chặt chẽ.



"Đây là thư giới thiệu của Nghiêm tổng, tổng giác đốc tập đoàn Viêm Hoàng." Trợ lý Lý đặt lá thư trước mặt tổng tài.









Dạ Đình Sâm mở lá thư ra, đôi mắt đen nhìn dòng chữ đơn giản trên giấy, "Mặc kệ chức vị nào, hãy để Nhan Linh làm." Bên dưới góc phải có ký ba chữ to như rồng bay phượng múa: Nghiêm Thanh Minh.



Đây rõ ràng là mệnh lệnh, có chỗ nào giống thư đề cử cầu xin đâu.



Trợ lý Lý nhìn biểu tình của tổng tài, y vẫn bình tĩnh không thay đổi gì, căn bản không có cách nào nhìn ra tâm tình của y.



Sau khi người dự phỏng vấn vượt qua vòng sơ tuyển, lại có thư giới thiệu từ đối tác như thế này thì liệu Nhan Linh có thành công làm thư ký không nhỉ?



Trợ lý Lý đang nói thầm trong lòng, lại chợt nghe thấy giọng nói lãnh đạm của tổng tài, "Để bộ nhận nhân sự sắp xếp vị trí cho cô ta."



Dạ Đình Sâm thản nhiên ném tờ giấy sang một bên, và bắt đầu cúi đầu xử lý văn kiện.



Trợ lý Lý sửng sốt một chút, cẩn thận nghiền ngẫm ý tứ của tổng tài rồi khẽ rời khỏi văn phòng.



Để bộ phận nhân sự sắp xếp chức vụ, đây có phải là muốn để tiểu thư Nhan Linh làm thư ký chăng?






Trợ lý Lý hơi rùn mình một chút rồi vội vàng trở lại vị trí gọi điện thoại cho cấp dưới.



Bữa tiệc từ thiện vào tối ngày mai dùng để nguyên góp cho các em học sinh vùng núi có hoàn cảnh khó khăn tại trường tiểu học Hy Vọng, buổi tiệc phân ra làm hai phần, một là tự do quyên góp vật phẩm để bán đấu giá hai là phần bán đấu giá.



Toàn bộ số tiền bán đấu giá sẽ được quyên tặng, trong đó một nửa số vật phẩm bán đấu giá được tặng từ những người có địa vị nổi tiếng trong xã hội.



Nghiêm Thanh Minh chống cằm ngồi trên sàn nhà do dự nói, "Cô nói xem, tôi bán đấu giá đôi tất mình mang.."



Thanh Nhược trừng to mắt nhìn hắn.



Nghiêm Thanh Minh đỡ trán cười to, thân hình run rẩy không ngừng.



"Thú vị, thật thú vị.."









Cũng không biết đến lúc đó Dạ Đình Sâm có xuất hiện hay không nữa.



Từ khe hở ngón tay, Nghiêm Thanh Minh lộ ra đôi mắt dán vào mặt Thanh Nhược, "Cô định gửi cho tôi đấu giá đồ gì thế?"



"Nhưng mà, tôi không có gì cả."



"Quá đáng tiếc rồi." Nghiêm Thanh Minh thở dài bất đắc dĩ, "Vậy chỉ có thể bán đấu giá đôi tất tôi mang.."



"Tôi sẽ vẽ cho anh một bức họa!" Thanh Nhược cắt ngang lời hắn nói với vẻ mặt không thể chịu nổi hắn ta mà.



"Quá tốt rồi." Nghiêm Thanh Minh câu môi cười khẽ, nhìn cô chớp chớp mắt.



Hai mắt đánh giá một phen lên đồ cô đang mặc, "Làm bạn nữ của tôi thì ngày mai nhất định phải trang điểm cho tốt vào."



"Tôi còn chưa đáp ứng với anh!" Thanh Nhược buông tay cầm đũa đang gắp đồ ăn xuống, quay qua lau sạch hạt cơm đang dính trên cằm của Cảnh Vận, "Tôi không nói nữa."



Đây là quy củ của Cảnh Trường Bách đã dạy, không chỉ với bé Cảnh Vận mà với một người lớn như cô cũng phải tuân theo.



Hơn nữa, thật là kinh tởm mà, ở trên bàn ăn mà sao cứ nhắc tới đôi tất đã mang qua rồi vậy?



"Cô sẽ đáp ứng." Nghiêm Thanh Minh nhàn nhã bỏ con tôm vào miệng mình, còn bộ dạng hắn kiểu như mọi chuyện đã chắc chắn trong tầm khống chế của mình rồi vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc