TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Tài xế gật đầu, lái xe thẳng tới nhà họ Nhan.



Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Nhan, Thanh Nhược xuống xe bấm chuông cửa, đợi một lúc thì có một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa.



Người đó rõ ràng là nhận ra cô, nhìn thấy mặt cô, bà ấy vừa ngạc nhiên hô lên vừa mở cửa, "Cô chủ?"



Không nghĩ tới đã mấy năm không gặp lại, cô cả vẫn còn sống! Bà cười đến không biết nên làm sao, trong mắt đã lập lòe nước mắt.



"Cô chủ đã về, ông chủ hẳn là rất vui." Bà thân thiết lôi kéo tay của Thanh Nhược dẫn cô vào nhà.



Thanh Nhược không nhớ ra được người phụ nữ trước mặt này, thấy bà thân mật lôi kéo, trên mặt lại cười nhân hậu như thế nên cũng để mặc bà kéo.



Khi cô đi ngang qua vườn hoa rực rỡ trong sân chợt cảm thấy não bộ của mình có chút dao động, dường như cô có cảm giác đặt biệt quen thuộc trước phong cảnh trước mặt này.



Cô bước tới phòng khách, nghênh đón cô là bà chủ nhà họ Nhan, Mạc Mạt.






Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu trắng xanh, dáng người tuyệt đẹp, khí chất tao nhã vẫn còn sức quyến rũ khó tả.



Khi nhìn thấy Thanh Nhược, bà ta có chút sửng sốt nhưng ngay sau đó liền bảo cô ngồi xuống sô pha, lại gọi bà dì vừa đưa Thanh Nhược vào đi châm trà..



Thái độ của bà ta không thân thuộc cũng không lạnh nhạt, nụ cười trên môi lại vừa phải, tiếp đãi cô giống như tiếp khách.



Thanh Nhược trò chuyện với bà vài câu, bà ta cũng không hỏi mấy năm nay cô ở đâu, làm gì, vì sao lại đột nhiên trở về, mà chỉ cười mỉm hỏi cô có đói bụng không, muốn ăn gì không.



Nếu đúng theo như lời Lý Phinh nói thì người trước mặt đây chính là bà chủ của nhà họ Nhan là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Nhan Phương Sùng, bà có thái độ đối đãi với đứa con gái ngoài giá thú của chồng mình như thế này cũng coi như là lịch sự rồi.









Lúc Thanh Nhược vừa nói mình không đói bụng thì đúng lúc Nhan Phương Sùng từ bên ngoài bước vào.



Ông bước đi nhanh tới trước mặt con gái, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, khóe môi đã run rẩy, nói, "Nhược nhi, có thật là con không..."



Thanh Nhược đứng lên, lại bị ông đè lại bả vai, "Con không phải bị... đã không còn nữa sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện?"



"Không còn?" Cô khó hiểu, "Chính là..."



Không đợi cô nói xong thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng kinh hô, "Chị?"



Nhan Chỉ Yên chạy tới, ả không dám tin vào mắt mình, nhìn cô, "Sao chị lại ở chỗ này?"



"Là ba kêu chị con về, Yên nhi, ba tìm được Nhược Nhược rồi!" Nhan Phương Sùng không phát hiện sắc mặt khác thường của ả, trên mặt ông vẫn kích động như cũ.



"Con vẫn luôn ở đây, cũng chưa bao giờ biến mất." Trong đầu Thanh Nhược đảo một cái, nói nhỏ nhẹ, "Em gái cũng biết, vẫn giữ liên lạc với con, em ấy không nói với ba sao?"






"Sao lại thế?" Nhan Phương Sùng hô lên, "Nó rõ ràng nói con bị..."



Bị Dạ Đình Sâm giết hại, ông còn tin là thật mà đau đớn muốn chết, thậm chí còn muốn báo thù, chỉ là không thành công thôi.



"Không phải." Sắc mặt Nhan Chỉ Yên lập tức khó coi, hoảng sợ thất thố, "Ba ba, con rất nhớ chị, còn rất nhiều lời muốn nói với chị ấy, ba, con đưa chị đi một lát nhé?!"



Nói xong, ả không đợi Nhan Phương Sùng phản ứng lại đã nhanh như bay kéo Nhan Thanh Nhược lên lầu, về phòng của bản thân.



Ả đóng chặt cửa lại, cúi người thở dốc, "Chị, em không phải đã nói với chị rồi sao? Chị không được trở về!"



"Em nói ba đuổi chị ra khỏi nhà." Thanh Nhược nhìn ả, giọng điệu nhàn nhạt, "Nhưng chị thấy ba vừa rồi rất kích động, cũng không giống như không muốn nhìn thấy chị, hơn nữa."









Cô tiến đến trước mặt ả, hơi hơi mỉm cười, "Những lời ba nói là ý gì, sao chị cảm thấy em gái hình như có việc đang lừa gạt chị vậy?"



Khuôn mặt của cả hai cực gần nhau, chỉ cần nghiêng đầu nhẹ là có thể lọt vào mắt đối phương.



Đặc biệt là ánh mắt của Thanh Nhược, vừa kín đáo ánh lên vừa sâu không thấy đáy.



Nhan Chỉ Yên cắn răng, nhịn xuống xúc động muốn hít sâu một hơi.



"Không phải." Tròng mắt của ả hoảng loạn cùng với sắc mặt đã khó coi, "Là..."



"Em gái vĩnh viễn cũng sẽ không lừa gạt chị, đây chính là do em nói."



Thời điểm khi cô mất trí, cô luôn dò hỏi đối phương, luôn tin tưởng đối phương, nhưng nhận lại được lại là cái gì chứ?



Quá khứ ả ta là dạng người như thế nào thì về sau cũng sẽ không thay đổi, xấu chính là xấu, nó đã khắc sâu vào trong xương cốt rồi.



Thanh Nhược duỗi tay ra, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên trên mặt mình, "Em nói em muốn báo thù, rồi em phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của chị thì báo thù như thế nào đây, chẳng lẽ, em muốn thông qua dáng vẻ này để dụ dỗ Dạ Đình Sâm?"



"Nhưng mà, em không phải đã nói rằng hai người chúng ta bất quá chỉ là thế thân thôi sao, em dùng mặt của chị thì Dạ Đình Sâm sẽ không quan tâm chút nào đâu, vậy thì có thể dụ dỗ thành công hay chăng?"

Bình luận

Truyện đang đọc