TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Hai người rửa tay trong phòng vệ sinh xong rồi đi ra ngoài.



"Còn rất lâu mới lên sân khấu hay là chúng ta ngồi nói chuyện một chút, được chứ?" Liz mở to đôi mắt màu lam trông thật đáng yêu ngây thơ.



Cô ta lôi kéo Thanh Nhược, đi đầu đẩy cửa vào phòng chờ, "Nói chuyện phiếm là giúp giảm bớt..."



Không đợi cô ta nói xong, Thanh Nhược đã đột ngột đẩy tay cô bước vào phòng nghỉ.



"OMG, chúa tôi ơi!"



Liz mở to đôi mắt, mặt đầy vẻ khiếp sợ, "Ngải Duy, tác phẩm của cô!"



Trong phòng nghỉ không có một bóng người nào, trên mặt đất toàn là vải trắng bị xé rách.



"Tại sao lại như thế này! Ngải Duy, cô có biết là do ai làm không?"



Liz nhìn bốn phía, trên mặt là biểu cảm buồn rầu thay Ngải Duy.






Thanh Nhược ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lấy chiếc váy đã bị cắt, không nói thêm gì, còn trên mặt đã lộ ra vẻ xám xịt.



"Làm sao bây giờ, sắp tới giờ thi đấu rồi." Liz ngồi xổm xuống an ủi cô, "Cô định bỏ thi đấu sao?"



"Chà, có việc gì xảy ra à?"



Có người gõ cửa, giọng nói mang theo sự trêu đùa, sau đó người đó đã ung dung bước vào.



Sau khi nhìn thấy chiếc váy bị cắt hư trên tay cô gái làm cho sắc mặt vốn đang tươi cười trên mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc, "Sao lại thế này? Đây là tác phẩm của em à?"



Liz đứng dậy, rơi nước mắt buồn bả, "Thầy Nghiêm, tác phẩm của Ngải Duy đã bị người ta phá hư rồi và cô ấy không thể tham gia thi đấu được."









Nghiêm Thanh Minh ngồi xổm người xuống, liếc nhìn chiếc váy trong tay của cô.



"Còn hơn một giờ nữa." Giọng của hắn có vẻ căng thẳng, "Em có thể làm ra tác phẩm khác để dự thi..."



"Nhưng mà, lụa trắng nơi này đề bị hỏng hết rồi." Liz lau đi nước mắt trên mặt, "Theo quy định thi đấu, nếu muốn sửa tác phẩm cũng chỉ được dùng nguyên liệu cung cấp trong phòng chờ thôi."



Nghiêm Thanh Minh nhìn bốn phía, lụa trong rương là một mảng hỗn loạn, mảnh vải trắng bị thuốc màu nhuộm loang lổ, nó thê thảm nằm trên mặt đất.



Rõ ràng, có người muốn dùng cách này để Thanh Nhược tự động bỏ cuộc thi.



"Có máy giám sát trong hội trường." Ánh mắt hắn trầm lại, "Nhưng, điều quan trọng nhất bây giờ là cuộc thi."



Kể từ khi bước vào phòng thấy tác phẩm của mình bị làm hư thì mặt của cô vẫn không có biểu tình gì.



Liz đứng ở bên người, lo lắng mà nhìn cô, "Ngải Duy, cô định làm gì?"



Trùng hợp, lúc này người mẫu đi vào, nhìn thấy hiện trường hỗn độn thế này chỉ biết thở nhẹ một tiếng.






Mọi người đều dồn ánh mắt lên người phụ nữ, chờ cô đáp lại.



"Tôi sẽ tham gia thi đấu." Thanh Nhược đứng lên, giữa hai lông mày nặng trĩu cảm xúc, "Các người đi ra ngoài trước, làm việc mình cần làm đi."



Cô mời người đàn ông và người phụ nữ ra ngoài, chỉ giữ lại người mẫu, cùng cô đối mặt với tình huống khủng khiếp hiện tại.



Liz lo lắng nhìn theo người đàn ông, "Thầy Nghiêm, anh có thể giúp Ngải Duy không?"



"Tôi sẽ sắp xếp lượt thi của cô ấy xuống cuối cùng." Nghiêm Thanh Minh cau mày, tấm thảm đỏ trên mặt đất càng khiến hắn phiền muộn.









"Thật ra, lúc tôi tới phòng Ngải Duy có thấy một người lảng vảng bên ngoài phòng của cô ấy."



"Là ai?" Nghiêm Thanh Minh quay đầu lại, dùng con ngươi đen nhánh như mực nhìn thẳng vào cô ta.



"Cô ấy là bạn đồng hành cùng chúng em, thật ra em không nghĩ là cô ấy làm đâu." Liz cuối đầu, nhăn mặt, "Nhưng cô ấy luôn có thành kiến với Ngải Duy, nên em không thể không nghi ngờ."



"Nói cho tôi biết, đó là ai?" Nghiêm Thanh Minh nhẹ nhàng tới gần cô ta, khuôn mặt đào hoa đó thật là đẹp mê người.



Dưới khóe mắt hắn có một nốt rùi nhỏ màu đen, dưới ánh đèn mờ nhạt lại ánh lên rực rỡ.



Liz ngẩng đầu lên nhìn hắn, nuốt một ngụm nước miếng, "Là Bella. Thầy Nghiêm, xin anh đừng nói cho người khác là do em nói ra, được không? Dù gì chúng em cùng là bạn bè."



Cô ta sợ hãi cắn môi dưới.



"Thật ngoan." Nghiêm Thanh Minh sờ sờ đầu cô ta, "Tôi sẽ không nói cho người khác biết."



Đôi mắt đen nhanh của hắn thật thâm thúy.



Rồi hắn quay lại ghế giám khảo, tình cờ thấy một người đàn ông đang thể hiện tác phẩm của mình, bộ váy cưới màu trắng với dảy lụa ruy băng đẹp xuất sắc, giống như tiên nữ bay trên trời vậy.



"Xuất sắc!" Vương Dịch ở bên cạnh cảm thán hô to, "Thật giống Cửu Thiên Huyền Nữ."



"Thật hiếm thấy." Nghiêm Thang Minh thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình, ánh mắt bất cần sáng lên, "Người nước ngoài mà đối với văn hóa Trung Quốc lại am hiểu như thế."



Am hiểu đến mức thuần thục vận dụng kết quả đã chạm tới trái tim của giám khảo ở đây.

Bình luận

Truyện đang đọc