Rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại tuyệt vọng tới nổi muốn tự sát chứ?
Nếu Dạ Đình Sâm thật sự là kẻ thù của cô, thì đó có phải là do y ép bức cô chăng?
Cả người Thanh Nhược không còn sức ngồi bệch xuống hành lang, cho tới khi có tiếng hoảng sợ của một cô bé truyền đến, "Ma mi, mẹ đang ở nơi nào? Ma mi!"
Thanh Nhược giật mình, lau vội nước mắt, "Vận nhi, ma mi đang ở chỗ này!"
Cô bé phản ứng lại vội vàng chạy tới và bổ nhào vào trong lòng cô, "Ma mi, chú ấy kêu con đi tìm mẹ.."
"Chú?"
"Dạ, chính là cái chú đang ở trong nhà đó."
Chú ấy vừa rồi còn hỏi tên bé và ba bé là gì nữa.
Y cố tình dịu dàng xuống làm cho đứa nhỏ cũng không chịu nổi.
Bé Cảnh Vận do dự một hỏi lâu mới đáp lời chú ấy, "Con gọi là Sweet, ba ba gọi là Ethan."
Tuy rằng đây là tên tiếng Anh nhưng đây lại là tin tức mà bé tiết lộ nhiều nhất từ trước tới nay.
Vì lúc trước bé đã hứa với dì nhỏ không được nói ra thân phận của mình với bất kì ai.
Mà bé vì thấy chú này quá đẹp trai nên mới nói cho chú ấy biết.. (
Thanh Nhược bế bé Cảnh Vận lên, "Chú ấy làm sao vậy?"
"Không có, là chú với con đợi ma mi quay lại nhưng mà chờ lâu quá mà vẫn không thấy ma mi quay lại."
"Ừm, mẹ ra ngoài gặp bạn tốt và nói vài câu thôi."
Thanh Nhược kéo ra cửa hành lang, chuẩn bị dùng thang máy đi lên. (Ra nhanh và sớm nhất tại dembuon)
Tờ giấy nhỏ bị nước mắt ướt nhẹp vẫn nằm lẳng lặng tại chỗ, chữ viết đã nhòe, cho dù lấy về cũng không còn tác dụng.
Mở cửa phòng ra, thấy Dạ Đình Sâm đang đứng ở trong phòng khách, y dùng con ngươi không hồn nhìn qua, "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?"
Thanh Nhược buông bé Cảnh Vận xuống, dưới đáy lòng hít một hơi thật sau, tùy tiện trả lời y, "Không có gì."
Cô không muốn giải thích cũng không muốn nói nhiều thêm một câu nào nữa.
Nhưng tiếng nói nghẹn ngào của cô so với lúc đi mua đồ ăn sáng về lại càng nghiêm trọng.
Âm thanh nghẹn ngào, thở không thông, giống như vừa mới thở dốc vì khóc dữ dội lắm.
Dạ Đình Sâm lắng nghe âm thanh còn ánh mắt đổi theo hướng cô di chuyển.
Thanh Nhược không quan tâm y, cố tình phớt lờ tầm mắt theo dõi của y, cô bước tới cạnh bàn và bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
Một giây trước khi cô bước chân vào trong bếp, cô siết chặt bát đũa trong tay và nói một cách bình tĩnh, "Ăn cơm trưa rồi hãy đi."
Trước khi ra cửa cô hoàn toàn không có thái độ an ổn như này, khi nãy cô luôn nôn nóng muốn đuổi y đi. Truyện Ngôn Tình
Sau hai lần ra cửa, cô gái này đã trải qua chuyện gì thế? Sao thái độ lại thay đổi lớn như vậy, rốt cuộc điều gì đã làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô?
Dạ Đình Sâm rất ức chế, trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh, y muốn mở to mắt nhìn xem vẻ mặt của cô gái này như thế nào, hơn nữa có diện mạo ra sao?
Thời gian còn sớm quá, còn thái độ của cô gái này không thể đoán ra được, cô chỉ nói để y ăn cơm trưa mà thời gian dư lại của buổi sáng cô đều ở trong phòng ngủ với con nhỏ.
Dạ Đình Sâm lẳng lặng ngồi trên sô pha, cảm nhận từng cơn gió nhỏ và từng chuyển động nhỏ xung quanh mình.
Như thể thời gian đã dừng lại, không biết qua bao lâu, Thanh Nhược cũng từ phòng ngủ đi ra.
Nhìn thấy người đàn ông dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, không có động tĩnh gì, cô nắm chặt gói thuốc trong tay bước vào phòng bếp.
Người đàn ông này có khí chất cao quý, dung mạo tuyệt trần, cho dù y tức giận, cũng không phát ra âm thanh, không nóng nảy.
Cô thật sự không muốn tin tưởng người đàn ông như thế sẽ giống một tên các ma làm đủ loại chuyện tàn nhẫn.
Thuốc bột trắng này chỉ cần rải vào thức ăn thì lập tức sẽ hòa tan ngay, nó không màu không vị.
Đây là chuyện xấu đầu tiên cô làm sau khi bị mất trí nhớ, cô sợ hãi mà đổ mồ hôi liên tục, để tránh bé con nhìn thấy nên cô còn cố ý dặn bé Cảnh Vận là trưa nay sẽ ăn cơm ở trong phòng ngủ.
Thế là phòng khách chỉ còn lại cô cùng một người đàn ông.
Thanh Nhược làm hai bát mì, và một dĩa trứng xào cà chua.
Giống như buổi sáng, cô gắp lên sợi mình đưa tới vào miệng y.
Có một số việc nó được liên kết với nhau dẫn tới vô số kết quả mới.
Ví như hiện tại Dạ Đình Sâm rất ghét việc mình đã từng mặt lạnh tuyệt tình với cô, thậm chí chưa từng thử qua cơm của cô nấu.
Nếu y đã nếm qua thì có lẽ có thể phân biệt được cơm do cô gái này với cơm của Thanh Nhược có gì khác nhau rồi.
Ba tháng kết hôn, y không chỉ cự tuyệt chung chăn gối với vợ, ngay cả đồ ăn cô tâm huyết nấu ra y cũng vứt bỏ như một đóng rác.