VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1062

 

Thật không biết nữ nhân làm sao nữa, đã nói rõ là không còn liên quan gì tới Thần vương phủ, vào cùng rồi mà vẫn còn thường xuyên gặp gỡ Mộ Dung Bắc Uyên.

 

Mới có thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà hai người đã gặp nhau được mấy lần.

 

Lẽ nào nàng ta không buông được Mộ Dung Bắc Uyên nên có ý đồ muốn gợi lại trí nhớ cho vương gia.

 

Thấy Triệu Thanh Nghỉ nhìn chằm chẳm chiếc trâm hoa mai khó chịu, Mộ Dung Bắc Uyên khế ho một tiếng: “Món đồ này ta mua ở Lan Tâm. Hôm nay bản vương nhìn thấy ở cửa tiệm đó có rất nhiều mẫu mới lạ, Vương phi có thể tới đó xem thử, coi như là bản vương xin lỗi nàng”

 

“Lan Tâm? Đó là nơi nào và ở đâu vậy?”

 

Thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên hơi chùng xuống.

 

Hắn nhìn lướt nhanh để đánh giá nàng ta, hắn thấy Triệu Thanh Nghi không phải đang cố ý nói đùa mà thật sự không biết.

 

Như vậy thật không hợp lý.

 

Một người không quá quan tâm đến đồ đạc của nữ nhân như Mộ Dung Bắc Uyên còn từng nghe nói đến tên của Lan Tâm.

 

Đó là cửa tiệm rất được danh môn khuê nữ ở kinh thành yêu thích, đến cả Viên hoàng hậu trước đây cũng đã từng nhắc tới.

 

Tại sao Triệu Thanh Nghỉ lại có thể không biết?

 

Hắn nghĩ không thông chuyện này, thực ra Triệu Thanh Nghỉ không phải là người kinh thành, đương nhiên không biết ở kinh thành có những cửa tiệm nào nổi tiếng.

 

Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại kinh ngạc không chỉ vì Triệu Thanh Nghỉ nói không biết mà càng không hiểu lai lịch những hộp phấn ở Tịch Chiếu Các là từ đâu tới.

 

Lại còn cây lược kia.

 

Những đồ vật đó rõ ràng đều là đồ của nữ tử, hơn nữa còn ghi rõ là mua từ Lan Tâm về.

 

Lúc trước Thẩm Hi Nguyệt chỉ sống ở Lạc Hương Các, tất cả đồ đạc của nàng ta Chu Khiết cũng đã cho người dọn dẹp hết ra ngoài.

 

Tịnh Sở và Mai Hương lại giải thích thỉnh thoảng Vương phi cũng sẽ tới Tịch Chiếu Các, những món đồ trang trí đắt giá đó nhất định không phải là đồ mà đám hạ nhân có thể dùng được.

 

Hai đứa bé tuổi còn nhỏ như vậy, càng không cần dùng đến những đồ trang điểm son phấn như vậy.

 

Vậy thì rốt cuộc những đồ đạc trong Tịch Chiếu Các là của ai?

 

Lúc ở Lan Tâm, Tiểu Dương rõ ràng đã nói nữ quyến của Thần vương phủ thường xuyên tới đây, là khách quen của cửa tiệm.

 

Hắn thấy quen thuộc với cửa tiệm kia như vậy nhất định là do đi cùng ai đó tới, nếu không một đại nam nhân như hắn sẽ không vô duyên vô cớ một mình tới đó.

 

Mọi chuyện xung quanh hắn đều mù mờ và hỗn loạn.

 

Tự nhiên Mộ Dung Bắc Uyên nói: “Vương phi, trong Tịch Chiếu Các có một tấm gương được khảm nạm vân bối, đẹp hơn rất nhiều so với cái gương trong viện của nàng. Nếu nàng chưa từng thấy nó thì bản vương tặng nó cho nàng”

 

“Thật sao? Thần thiếp cảm tạ vương gia!”

 

“Hay chúng ta cùng đi xem thử”

 

“Được!”

 

Triệu Thanh Nghỉ hào hứng đi sát theo Mộ Dung Bắc Uyên tới Tịch Chiếu Các, Tịnh Sở và Mai Hương nhìn thấy Triệu Thanh Nghỉ đi theo, biểu cảm trở nên hơi mất tự nhiên.

 

Mộ Dung Bắc Uyên đẩy cửa phòng vào, rồi chỉ vào chiếc gương trên bàn trang điểm trong điện: “Chính là cái này, có phải rất đẹp không?”

 

“Đúng vậy, thần thiếp chưa từng thấy chiếc gương nào đẹp như vậy, nhìn nó đúng là rất tỉnh xảo. Đa tạ vương gia ban thưởng” Mai Hương nghe rõ, nghe tới đây tim nàng giật nảy, thâm nghĩ “Không hay rồi”.

 

Mộ Dung Bắc Uyên không hề muốn tặng đồ cho Triệu Thanh Nghị, hắn làm vậy chỉ để thăm dò nàng ta.

 

Nếu món đồ thật sự là của Triệu Thanh Nghỉ, nàng ta làm gì có vẻ bất ngờ như lần đầu nhìn thấy chiếc gương này như vậy.

 

Nàng ta chỉ có thể nói với Mộ Dung Bắc Uyên rằng, chiếc gương này vốn dĩ là của nàng ta, đã để ở đó từ lâu.

 

Nhưng rõ ràng là Triệu Thanh Nghỉ không hề nhận ra đó là một cái bẩy, lại còn vui mừng hớn hở nhận lấy món quà này.

 

Mộ Dung Bắc Uyên là người vô cùng thông minh, không cần nói nhiều hắn cũng biết bên trong nhất định có chuyện mờ ám.

 

Lúc Tịnh Sở còn chưa nhận ra là có chuyện gì, Mai Hương đã dùng khẩu hình nói: “Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc