VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y



Vương bà bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ?
Vân Đình Lan là một tiểu thư ngoan ngoãn, Tần Như Tuyết – một vương phi đoan trang, đều chưa từng nghe thấy vở kịch này bao giờ.
Ngược lại một đại nam nhân như Mặc Hồi Phong khi nghe thấy thì hiểu ngay ý trong lời nói của Vân Quán Ninh: “Vân Quán Ninh, ngươi lại dám nói bổn vương yêu đương vụng trộm.”
“Vương gia có muốn hay không?”
Vân Quán Ninh liếc mắt: “Sức tưởng tượng của vương gia thật là phong phú.”
Tần Như Tuyết nghiến răng: “Rốt cuộc là Minh Vương Phi muốn nói cái gì, có thể nói thẳng ra không?”
“Ta chỉ muốn nói, vừa ăn cướp vừa la làng rất nhàm chán.”
Vân Quán Ninh thở dài, cũng không biết là đang nhắc nhở Tần Như Tuyết hay là nói bóng nói gió Vân Đình Lan, tóm lại sắc mặt hai người đều không tốt cho lắm.
“Thời gian không còn sớm, ta đi trước, các người từ từ giải quyết đi.”
Nàng quay người, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, Mặc Diệp còn đang ở bên ngoài chờ nàng đấy.
Nàng sợ nếu về muộn, Viên Bảo sẽ lo lắng.
Cún con này, mặc kệ chờ muộn thế nào cũng muốn chờ nàng về.
Ngày thường, chưa đến giờ hợi đã leo lên giường đi ngủ.
Nhưng nếu giờ hợi mà nàng chưa về, dù là đợi đến giờ tý, dù hai mí mắt díu lại không mở ra được, Viên Bảo vẫn muốn chờ nàng về mới chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay đã muộn, làm sao nàng có thể nhẫn tâm để con trai đợi lâu như vậy.
“Đứng lại!”
Vân Quán Ninh vừa mới quay người, thì bị Mặc Hồi Phong gọi lại: “Vân Quán Ninh, nếu như không muốn chết, thì chuyện đêm nay tốt nhất người hãy nuốt ở trong bụng.

Coi như cái gì cũng chưa xảy ra.”

“Ta còn không muốn dính vào cái rắc rồi này.”
Vân Quán Ninh lạnh lùng cười: “Dù sao…”
“Vương gia biết giết người diệt khẩu thì ta cũng biết.”
Nói xong, nàng cười như không cười mà bước ra ngoài.
Mặt Vân Đình Lan không biến sắc hơi nhíu mày.
Chuyện đêm nay không có phát triển theo dự đoán, điều này lại khiến nàng ta bất an.

Vân Quán Ninh đột nhiên xuất hiện, Lục Dựu ở bên ngoài lại không lên tiếng nhắc nhở, nàng ta càng thêm bất an.
Đang suy nghĩ, Tần Như Tuyết lại đột nhiên lao tới.
Nàng ta dùng sức nắm lấy tóc nàng ta, kéo nàng ta đến trên giường đánh.
Động tác rất nhanh, đến cả Mặc Hồi Phong cũng phản ứng không kịp.
Đây thực sự là Tần Như Tuyết ngày thường đi bộ vài bước đã cảm thấy mệt mỏi sao?
Sau khi kịp phản ứng, hắn ta vội vàng tách hai người ra.
Nhưng Tần Như Tuyết và Vân Đình Lan đang đánh nhau rất khó tách ra, trên mặt hai người đều có vết thương, có thể nói trong cuộc đấu tranh này cả hai đều bị thương.
Không đến điện Thái Hòa nữa, bọn họ đều thảm hại xuất cung.
Cung yến đêm nay tạm thời xin vắng mặt.

Trở về Thanh Ảnh Điện, quả nhiên Viên Bảo vẫn khoanh chân ngồi trên giường.

Một tiểu nha hoàn ngồi bên cạnh giường, nhỏ giọng dỗ nó đi ngủ, nhưng nó vẫn nhất quyết không chịu nằm xuống.
“Ta phải chờ mẫu thân trở về mới ngủ.”

Hai mi mắt của nó đã sớm đánh nhau, lúc này đã không thể mở ra nổi nữa.
Vậy mà vẫn kiên trì, phải chờ Vân Quán Ninh về mới chịu đi ngủ.
Vốn Cố Bá Trọng và Cố Minh định giữ nó lại Cố gia ngủ nhưng Viên Bảo lạ giường, nằm trên giường giống như bánh nướng áp chảo vậy, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.
Cố Bá Trọng bất đắc dĩ chỉ có thể dẫn nó về.
Trước mặt, tiểu nha hoàn cũng có chút bất đắc dĩ, đang định tiếp tục dỗ, thì nhìn thấy Vân Quán Ninh.
“Mẫu thân.”
Viên Bảo nhìn thấy nàng, lập tức nhảy xuống giường nhào vào trong ngực của nàng, vui sướng như một chú chim nhỏ: “Con đợi mẫu thân rất lâu! Sao bây giờ mẫu thân mới về?”
Miệng nhỏ của nó méo mó, tủi thân nói.
“Là lỗi của mẫu thân, lại để cho Viên Bảo chờ lâu như vậy.”
Lúc này, trái tim của Vân Quán Ninh đã tan chảy rồi.
Nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Bảo, đang muốn hỏi lúc tối nó ăn gì.
Chỉ thấy đầu của cún con này gục xuống vai của nàng… ngủ mất rồi.
Có thể thấy nó rất buồn ngủ.
Vân Quán Ninh ôm nó nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Mặc Diệp đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này, trong lòng phức tạp.

Xem ra đúng như những gì Vân Quán Ninh nói, Viên Bảo là mạng của nàng.
Nếu không có Viên Bảo, chắc chắn Vân Quán Ninh sẽ suy sụp.
Dưới sự điều trị của Vân Quán Ninh, cổ họng của Bích Châu đã cải thiện từng ngày.

Nhưng nàng ta vẫn không thể nói quá nhiều.
Nếu như nói quá nhiều, thì nàng ta sẽ bị mất tiếng trong một thời gian ngắn.
Bởi vì cổ họng bị tổn thương do độc nên giọng nói của nàng ta trở lên khàn khàn, giống giọng của nam nhân vậy.
“Bây giờ nói thử xem nào?”
Vân Quán Ninh rút ngân châm cắm trên cổ họng của nàng ta ra.
Bích Châu mới mở miệng một lần, nhưng giọng nói khàn khàn, cổ họng đau nhức dữ dội.

Sau khi nghe những lời nói của Vân Quán Ninh, nàng ta thử thăm dò, cẩn thận từng li từng tí nói một tiếng: “Minh Vương Phi?”
Quả nhiên nàng ta có thể nói chuyện!
Bích Châu vui đến phát khóc.
“Ừ, rất tốt.”
Vân Quán Ninh gật đầu, dặn dò: “Cổ họng của người, trong thời gian này không thể ăn đồ mỡ tanh cay lạnh.”
“Mỗi ngày uống nhiều nước ấm, uống thuốc đúng giờ.”
“Chờ một thời gian nữa là có thể tốt lên.”
Dừng lại một chút, nàng trầm giọng nói: “Chỉ là sau này giọng nói của ngươi sẽ khó nghe như vậy.”
“Nô tỳ đã gả làm thê tử của người ta, đối với nô tỳ giọng nói có dễ nghe hay không không còn quan trọng.

Hôm nay nô tỳ có thể nói chuyện là nhờ có Minh Vương Phi, nô tỳ đã vô cùng biết ơn.”
Bích Châu quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt.
Có trời mới biết, hàng ngày nàng ta ở nhà giao tiếp với chồng con như thế nào.
Con trai của nàng ta bị bạn bè cùng tuổi khác bắt nạt nói mẫu thân nó không thể nói được…
Nhưng nỗi đau này, Bích Châu vẫn đè nén trong lòng.
Cuối cùng hôm nay cũng có thể mở miệng nói chuyện, giọng nói có dễ nghe hay không cũng không quan trọng.
“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ những việc đã hứa với bổn vương phi.”

Sắc mặt Vân Quán Ninh u ám.
“Vâng! Nô tỳ khắc ghi trong lòng! Chờ khi vương phi mang nô tỳ tiến cung gặp Cửu công chúa và Đức phi nương nương, nhất định nô tỳ sẽ khai báo hết toàn bộ sự việc năm đó.”
Nàng ta khóc: “Một chữ nô tỳ cũng không dám giấu diếm.”
Nói mấy câu dài như vậy, cổ họng của nàng ta càng nói càng khàn.
Bích Châu sợ mất tiếng nên khó chịu ngậm miệng lại.
Buổi chiều ngày hôm sau, Vân Quán Ninh mang theo Bích Châu tiến cung.
Hôm nay thái độ của Mặc Phi Phi với nàng cũng khá mơ hồ.
Không còn đẩy nàng ra khỏi cửa nhưng cũng không thân mật chào đón, nhưng có thể nhìn ra được nàng ta vẫn bài xích nàng.
Lần này Vân Quán Ninh tiến vào Vị Ương Cung không cần Mặc Diệp đi cùng, khi Mặc Phi Phi vừa mở cửa, nàng trực tiếp đưa Bích Châu vào trong tẩm điện.
Mặc Phi Phi đang ngẩn người.
Bốn năm qua, việc mà nàng ta làm nhiều nhất trong ngày đó chính là ngẩn người.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh đến, trong mắt nàng ta hiện lên tia phức tạp: “Ngươi lại tới làm gì?”
Cứ quấy rầy nàng ta, nàng không biết mệt sao?
“Mang chứng cứ đến cho ngươi.”
Vân Quán Ninh mỉm cười, lộ ra Bích Châu ở sau lưng.
Mặc Phi Phi liếc nhìn nàng ta một cái rồi rũ mắt xuống: “Nàng ta đâu có nói chuyện được, mang nàng ta tới làm gì? Trước ngươi nói những lời kia, bổn công chúa nể mặt thất ca nên mới không chất vấn ngươi.”
“Sau này ngươi còn dám nói xấu tam tẩu, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”
Hóa ra tất cả đều là nhìn mặt mũi của Mặc Diệp…
Vân Quán Ninh cười khẽ: “Lúc trước ta vẫn luôn cho rằng Cửu công chúa là một người thông minh.”
“Nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ có như vậy mà thôi.”
Nghe vậy, Mặc Phi Phi nổi giận, lập tức trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi dám nói bóng nói gió chế nhạo bổn công chúa sao?”
“Vân Quán Ninh, ngươi thật to gan, người đâu, còn không nhanh rút đầu lưỡi của nàng cho bổn công chúa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc