VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1151

 

Tiếng cầu xin của nàng ta đầy thê thảm oán trách: “Điện hạ, điện hạ tha cho nàng ta đi, chủ tớ bọn thiếp thực sự không biết gì cả mà! Nhất định là có kẻ nào ở trước mặt ngài nói lung tung nhảm nhí rồi, muốn chia rẽ tình cảm của hai phu thê chúng ta. Rốt cuộc là kẻ nào đã ngấm ngầm lưu lại cái suy nghĩ này với ngài? Nếu như để cho thần thiếp biết được, thần thiếp nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”

 

“Vương phi, nàng mãi mãi luôn như vậy, từ trước đến nay vẫn luôn không đi tìm nguyên nhân trên người mình. Lúc nào cũng đem những sai lầm của bản thân đổ lên người kẻ khác, nếu như không phải là nàng phạm lỗi trước thì tại sao bản vương phải trừng trị nàng ta chứ, lại càng ngày càng chán ghét muốn vứt bỏ nàng chứ? Lần trước ta vừa mới cảnh cáo với nàng, bảo nàng không được phạm ra lỗi lầm gì nữa, nhưng mà bản vương thấy những lời đó đố nàng mà nói cũng như gió thoảng qua tai mà thôi”

 

Mộ Dung Bắc Uyên thậm chí còn nói đến “Chán ghét muốn vứt bỏ” khiến cho trái tim Triệu Thanh Nghi lập tức bị nâng lên.

 

Như thế này thì không ổn rồi!

 

“Thật sự không có mà điện hạ, ngài nói cần phải có chứng cứ chứ, vậy được, ngài nói cho thần thiếp biết, ngài dựa vào đâu mà nhận định việc này là do chủ tớ bọn thiếp làm chứ?”

 

“Bởi vì đã có người tận mắt chứng kiến!”

 

Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng mở miệng nói.

 

Triệu Thanh Nghi hít một hơi thật sâu, mạnh miệng mà nói: “Không thể nào”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh: “Các nàng giấu cái bẫy chuột đặt dưới tán lá rụng, chính là để cho lúc Tiên Nữ không có phòng bị đạp trúng cái bãy đó mà bị thương, lúc nhìn thấy nó bị mắc bẫy, thì các ngươi mới đi qua đó, lấy cái bẫy chuột vứt ra khỏi vương phủ, trong lúc này mới bước ra mà nói xấu nó, nói nó ngu ngốc, tham ăn. Những lời bản vương nói, có nửa câu nào là dối trá đổ oan nàng không?”

 

Lúc này sau khi nghe hắn nói xong, Triệu Thanh Nghi đã không còn cách nào có thể khống chế sự hoảng sợ của mình.

 

Nàng ta không thể ngờ được thật sự có người tận mắt chứng kiến hết toàn bộ chuyện này.

 

Mộ Dung Bắc Uyên không hề nói ra việc Triệu Khương Lan có thể hiểu được tiếng động vật, chí có thể nói với nàng ta: “Trong ngoài vương phủ đều có ám vệ, ở nơi mà các nàng không nhìn thấy, bọn họ có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của mọi người, vì vậy không cần thử đoán ở trong vương phủ mà làm ra bất kỳ chuyện gì mất mặt nữa, cuối cùng thì chỉ chuốc họa vào thân mà thôi”

 

Triệu Thanh Nghi biết được, trước mắt đã không còn cách nào để có thể giải thích hay trốn tránh được nữa.

 

Nàng ta chỉ có thể phản mà nói: “Điện hạ, thật ra là con hồ ly này vẫn luôn bất kính với thần thiếp. Mỗi lần nhìn thấy thần thiếp thì nó đều nhe răng giương nanh múa vuốt, dường như nhất định muốn làm thần thiếp bị thương vậy đó. Thần thiếp thật sự rất sợ nên mới đưa ra hạ sách, muốn nó an phận một chút. Cho dù điện hạ có nuông chiều hồ ly đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là một con súc sinh mà thôi, dù sao cũng không phải là người quan trọng gì cả, lẽ nào trong lòng ngài an nguy của thần thiếp còn không bằng một con súc sinh này sao?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên mệt mỏi mà nhắm mắt lại: “Triệu Thanh Nghi, bản vương thật sự không muốn nói nhiều lời nhảm nhí với nàng. Ở phía tây nam của vương phủ có một gian phật đường, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ đi ngủ vào buổi tối, thì những thời gian khác thì nàng phải đi đến phật đường chép kinh sám hối, tự ăn năn về bản thân mình đi! Đừng có ra ngoài mà gây chuyện nữa!”

 

Triệu Thanh Nghi ngồi bịch xuống đất: “Ý của điện hạ lẽ nào là muốn cấm túc thần thiếp sao?”

 

“Nàng phải nên vui mừng rằng bản vương chỉ bảo nàng đi chép kinh sám hối, mà không hề bắt nàng làm chuyện gì khác, nhưng hành vi của nàng đã đụng đến giới hạn của bản vương rồi, bản vương thực sự không thể nào bảo đảm nếu như còn có lần sau, thì cái vương phủ này còn có thể nào chứa nổi nàng nữa không”

 

Triệu Thanh Nghi nghe xong lời này của hắn thì liền biết là hắn không có nói đùa.

 

Nàng ta liền lập tức run rẩy lên, mà nhỏ giọng đáp: “Vâng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp nhất định sẽ thay đổi, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa”

 

Mộ Dung Bắc Uyên vốn dĩ không để mấy lời này vào trong lòng.

 

Bởi vì hắn biết, Triệu Thanh Nghi sẽ không biết hối cải.

 

Bản tính của nàng ta chính là độc ác tàn nhãn, sợ rằng dù có bảo Hắn lười nói thêm điều gì nữa, chỉ là không chịu nổi nữa mà xua xua tay, ý bảo Triệu Thanh Nghi nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.

 

Triệu Thanh Nghi nhíu mày mà bước đi ra, Linh Đan đang định đi theo, Mộ Dung Bắc Uyên liền gọi nàng ta lại.

 

“Ả nha hoàn này giữ lại, đi theo Chu Khiết, tự nhận lấy ba mươi gậy đi, không đánh đủ không được rời khỏi!”

 

Linh Đan kinh hãi run rẩy hai chân, lập tức quỳ xuống van lạy: “Xin điện hạ tha mạng! Ba mươi gậy không phải là muốn lấy mạng nô tì sao”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

Bình luận

Truyện đang đọc