“Bổn vương biết là sinh thần của ngươi! Nhưng mà người xuống bếp đêm nay chính là Quán Ninh đúng không? Người ta xuống bếp vất vả như vậy nên phải tặng lễ vật cho nàng ấy là chuyện đương nhiên, còn về phần ngươi thì… chúc
một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi, lời chúc phúc nhẹ tựa lông hồng nhưng lại nặng như Thái Sơn!”
Mặc Hàn Vũ tươi cười hớn hở nói.
Vân Quán Ninh bất đắc dĩ.
Quả nhiên là vì co cơm!
“Nếu đã như vậy thì chúng ta mau quay về đi, sắc trời cũng không còn sớm.
nữa.”
Đoàn người trở về Minh vương phủ.
Bọn họ vừa mới đến cửa thì hạ nhân trong vương phủ đã chạy ra báo tin, Cửu công chúa đang chờ ở chính sảnh.
Chắc là nàng ta mang theo lễ vật của Đức phi xuất cung đến chúc mừng sinh thần của Mặc Diệp. Khoé mắt của Vân Quán Ninh liếc nhìn về phía Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đang ôm Chu Điềm Điềm
Mặc Phi Phi cũng biết thân thế của Viện Bảo.
May mà nha đầu này bây giờ đang cùng một phe với nàng nên nàng ta sẽ không một báo cho Đức phi.
Lỡ như nàng ta lỡ miệng trước mặt mấy người Mặc Hàn Vũ thì…
Ánh mắt của Vân Quán Ninh hơi lóe lên, quay sang nói với Viên Bảo: “Viên Bảo, con dẫn Điềm Điềm muội muội đi chơi đi!”
Viên Bảo là một đứa bé lanh lợi.
Vừa nãy trong lúc đi trên đường, Vân Quán Ninh đã giải thích thân thể của nó với Mặc Hàn Vũ nên hắn cũng hiểu ý phối hợp với mẫu thân của mình.
Hắn gật gật đầu: “Con hiểu rồi, mẹ nuôi.”
Viên Bảo nắm tay Chu Điềm Điềm dẫn về hướng khác, Như Ngọc vội vàng đem cây hồ lô ngào đường cho gã sai vặt, đi theo sau hai người Viên Bảo.
Bây giờ ở vương phủ, hắn ta chính là một “bảo mẫu” tận tâm tận lực, xem nó như con ruột.
Nếu tiểu công tử có chút trầy xước nào thì chủ tử nhất định sẽ đánh gãy chân chó của hắn ta!
Vân Quán Ninh lại phân phó hạ nhân lập tức đến chính sảnh mời Mặc Phi Phi đến phòng bếp: “Mời Phi Phi đến phòng bếp chờ trước đi, đợi lát nữa làm trợ thủ cho ta, ta sẽ lập tức qua đó.”
“Vương gia, chàng hãy ở đây chiêu đãi nhị ca và nhị tẩu.”
Mặc Diệp gật đầu, không hề có ý định phản đối.
Mặc Hàn Vũ nhìn thấy cảnh này thì tặc lưỡi: “Nhìn xem, lão Thất bây giờ đã bị Quán Ninh quản nghiệm rồi!”
“Vậy còn chàng?”
Chu Oanh Oanh liếc hắn ta bằng ánh mắt hình viên đạn: “Thiếp không quản được chàng sao?”
.
“Không phải, bổn vương cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Mặc Hàn Vũ cười mỉa một tiếng, mấy người đi đến chính sảnh.
Chu Oanh Oanh chà xát tay: “Ninh nhi, ta cũng đến phòng bếp làm trợ thủ cho muội nhé!”
“Không cần đâu nhị tẩu, thân thể của tẩu quý giá như vậy, có lẽ cũng không biết nấu nướng đâu nhỉ? Tẩu ở lại chơi bài lá cùng mọi người đi, bữa tối còn phải đợi một lúc nữa.”
Vân Quán Ninh vội vàng ngăn cản.