VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y



Thấy nàng kéo ngăn tủ ra, trong lòng bọn họ thầm nhủ lần này không ổn rồi.

Vừa nãy Lý ma ma tới, bọn họ sao lại không nghĩ ra cách đem giấu số thuốc này đi cơ chứ!
Như thế lại tốt quá, giờ thì bị Minh Vương phi bắt tại trận!
“Thế này mà bảo là thiếu?”
Vân Quán Ninh bốc lên một năm liên kiều, trực tiếp đập thẳng vào mặt Lưu thái y.

“Là Lưu thái y già rồi, mắt mờ chẳng nhìn rõ, hay là đám các ngươi đều mù hết rồi? Xem ra bổn vương phi phải trị bệnh mù cho các ngươi rồi đúng không?”
Nàng tức giận hét lên một tiếng doạ đám người kia sợ đến phát run.

Lưu thái y bị mắng đến tê rần cả mặt, sắc mặt cực kỳ khó coi, mãi chẳng biết nên giải thích như thế nào!

Chứng cớ rành rành trước mặt, giải thích sẽ chỉ như đang nguy biện mà thôi.

“Minh Vương phi, ta, ta.”
Vân Quán Ninh lại kéo một ngăn tủ khác ra, bên trong toàn là thuốc: “Đây lại là cái gì?”
“Nếu thái y viện này thật sự thùng rỗng kêu to, vậy thì châm một mồi lửa đốt sạch cho rồi!”
Nàng tức giận quở trách: “Mẫu phi sinh bệnh, các ngươi lại dùng thuốc gì đó để lừa gạt! Nếu Mẫu phi có mệnh hệ gì, các người chịu trách nhiệm nổi không?”
Ngày thường, mọi người chỉ thấy Vân Quán Ninh cười hì ha vui vẻ với bọn họ, đều là bộ dạng hay nói hay cười.

Vậy mà không ngờ lúc nàng nổi giận lại có thể đáng sợ như thế...!
Lưu thái y đứng đầu bèn cúi đầu nói: “Minh Vương phi, chúng vị thần...”
“Ngươi còn muốn nguy biện sao? Một tủ chất đầy thuốc này chẳng lẽ là rễ cỏ chắc?”
Vân Quán Ninh quắc mắt nhìn một cái, Lưu thái y sợ đến mức không dám hé răng nói thêm lời nào.

“Hay cho thải y viện của các ngươi, Phụ hoàng giao cho các ngươi trọng trách trị bệnh cứu người chứ không phải để các ngươi hại người! Nếu một đám người có chức quyền không làm được việc thì chẳng khác nào đi cầu mà không rặn nổi phân ra ngoài! Chi bằng đem cả đám đi chém đầu, đỡ lãng phí lương thực và không khí!”
Nàng liến thoắng răn dạy một hồi khiến mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Xem ra Vân Quán Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện ngày hôm nay đâu.

Khoé mắt Lưu thải y bèn liếc về một chỗ cách đó không xa, sau đó ông ta bèn vội vàng nháy mắt ra hiệu với tên tiểu thái y bên cạnh.

Hiểu được ý tức trong cái nháy mắt ra hiệu kia, tên tiểu thái y bèn lon chuồn đi mất.


Đương nhiên Vân Quán Ninh không hề bỏ qua một màn này.

Nàng làm như không nhìn thấy gì hết, tiếp tục giáo huấn: “Nếu như mắt các ngươi đều mù hết rồi, không cần đến nó nữa, vậy thì đợi sau khi ta trở về bẩm báo Phụ hoàng, rồi sẽ móc mắt tất cả các ngươi ra là được chứ gì!”
Lưu thải y nghe vậy thì rùng mình, những người khác cũng đều căng thẳng mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Có vài tên nhát gan còn cẩn thận băng kín hai mắt mình.

Vị Minh Vương phi dám làm dám chịu này, lại còn được Hoàng thượng cực kỳ coi trọng...!
Vân Quán Ninh nói đến rạc cả cổ khổ cả họng mới coi như không còn hờn giận mà nhìn Lưu thái y: “Còn ở đấy đần người ra làm gì? Hay còn đợi ta đích thân đi bốc thuốc?
Lúc này Lưu thái y mới định thần lại, bèn cuống cuồng đi bốc mấy vị thuốc.

“Chuyện hôm nay, tốt nhất các ngươi nên ghi nhớ cho kỹ!”
Nàng cầm lấy thuốc, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu còn có lần sau, bổn vương phi mà biết các người gây ra chuyện gì với Vĩnh Thọ Cung thì ta sẽ vặt cái đầu chó của các ngươi xuống!”
Nàng dám nói như thế thì chắc chắn dám làm!

Chỉ cần có không gian toàn năng trong tay thì nàng chẳng sợ gì hết!
Nói xong, Vân Quán Ninh cầm lấy thuốc chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, ở cửa có tiếng nói vang lên: “Minh Vương phi thật là uy vũ!”
Vân Quán Ninh quay đầu lại nhìn, hoá ra người đến tới từ Khôn Ninh Cung, Triệu ma ma hay theo hầu Triệu Hoàng hậu.

Bà ta cười nhạt bước vào trong: “Minh Vương Phi, nương nương nhà ta có lời thỉnh Minh Vương phi tới Khôn Ninh Cung một chuyện, nương nương có chuyện cần nói.”
Nhìn điệu bộ của người này, rõ ràng là không có ý tốt lành gì.

“Xem ra ta không thể không đi?”
Vân Quán Ninh nhướng mày đáp.


Bình luận

Truyện đang đọc