VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1075

 

Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc nhìn bàn tay vuốt mặt hắn dịu dàng như vậy của công chúa Nhã Lan. Trong ấn tượng của hắn, còn chưa có một người nữ nhân nào có thể làm ra những cử chỉ thân mật với hắn như vậy.

 

Dường như cử chỉ của công chúa Nhã Lan đều cực kì tự nhiên, thậm chí ánh mắt khi nhìn về phía hắn, hắn đều có thể cảm nhận được sự yêu thương trong đôi mắt kia.

 

Đây là ảo giác hay sao?

 

Mộ Dung Bắc Uyên có thể cảm nhận được trái tim của mình rung động, tiếng tim đập thình thịch, ầm ï. Thế nhưng trong một chốc hắn không thể phân biệt rõ được, là vì hẳn cứu sống được công chúa Nhã Lan nên khi tỉnh lại sau khi từ cõi chết về thì sinh ra một loại cảm giác biết ơn hay sao.

 

Có lẽ là bên cạnh mặt khác, những thứ cảm xúc đã vượt qua khỏi †âm kiểm soát của hắn.

 

“Nhã Lan” Viên hoàng hậu bất ngờ lên tiếng, cắt đứt sự ái muội đang bắt đầu giữa hai người.

 

Triệu Khương Lan đột nhiên bị người khác kéo mình về với hiện thực, nàng hốt hoảng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lo âu và căng thẳng của Viên hoàng hậu. Thậm chí ngay cả những nơi mà Mộ Dung Bắc Uyên không nhìn đến, Viên hoàng hậu lắc đầu với nàng.

 

Triệu Khương Lan giống như đụng phải một người nào đó bị bỏng, lập tức rút tay lại. Lại ngẩng đầu lên một lần nữa, nàng lại trở thành một công chúa Nhã Lan lo trước lo sau.

 

“Đa tạ Thần Vương điện hạ đã cứu mạng. Nếu không phải nhờ điệ hạ, chỉ sợ rằng tánh mạng này cũng không còn nữa rồi, hành động hôm nay, Nhã Lan xin được ghi nhớ kĩ trong lòng” Nàng chuyển biến quá nhanh, làm cho Mộ Dung Bắc Uyên nghe những lời tạ ơn khách sáo như thế này, lại cảm thấy có một chút mất mát.

 

Thế nhưng hắn cũng đồng thời khôi phục lại lý trí, cười với Triệu Khương Lan nói: “Cứu công chúa là việc mà bổn vương phải làm, không cần phải nói cảm ơn. Hơn nữa, làm thế nào mà công chúa có thể rơi xuống nước được, trước đó nghe cung nữ nói là người đang ngồi nghỉ tạm trên trong đình cơ mà, tại sao lại đi ra bờ hồ?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên vừa nói xong, những người cung nữ bên cạnh Triệu Khương Lan bị phái đi tìm đồ vật đã mất đều tiến tới quỳ xuống thỉnh tội.

 

“Nô tỳ đáng chết! Trang sức của La cô nương bị đánh rơi mất, cung nữ tại ngự hoa viên đến tìm người để hỗ trợ, nhóm của nô tỳ lập tức để công chúa ở lại một mình trong đình nghỉ mát. Đều là do nô tỳ bất cẩn, thỉnh công chúa trách phạt!”

 

Triệu Khương Lan ho khan vài cái, vừa định kêu bọn họ đứng lên không cần phải thỉnh tội. Dù sao thì mặc dù bọn họ không làm tròn trách nhiệm, nhưng cũng phải được sự cho phép của nàng thì mới rời đi, cũng không phải là cố ý tự làm.

 

Không nghĩ đến Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng liếc mắt nhìn những người này, lên tiếng trước tiên: “Toàn bộ lui xuống, mỗi người phạt ba mươi gậy. Lần sau nếu còn khiến cho công chúa rơi vào nguy hiểm nữa, mạng này của các ngươi cũng phải lấy” Mộ Dung Bắc Hải đã từng là một người dịu dàng, hầu như Triệu Khương Lan chưa bao giờ thấy hắn nổi giận. Cũng không bao giờ nghĩ rằng hắn có thể nghiêm khắc như vậy.

 

Phải hiểu rằng ba mươi gậy nghe có vẻ như không nhiều cũng không ít, nhưng thật ra nếu đánh vào người thì cũng phải mất hơn nửa cái mạng. Xử phạt kiểu này có chút nặng rồi.

 

Triệu Khương Lan vừa định nói đỡ, nhưng đối diện với ánh mắt chịu đựng sâu lắng của Mộ Dung Bắc Hải đang nhìn nàng chăm chú. Nàng có thể nhìn ra được, bao nhiêu sự tức giận khó có thể kìm nén của hắn, rõ ràng là đang phải cố gắng để kiềm chế.

 

Triệu Khương Lan hơi thở ngừng lại một chút, không muốn ở trước mặt người khác khiến cho hắn mất hết mặt mũi, lập tức không hề mở miệng. Vẫn quay đầu ra lệnh cho người hành hình xuống tay nhẹ một chút.

 

Thế nhưng vấn đề mà Khương Lan còn chưa trả lời.

 

Viên hoàng hậu cũng hoang mang nhìn nàng: “Đúng vậy, Nhã Lan, tại sao con lại bị rơi xuống giữa hồ, có lẽ nào là do trời tối quá nên không thấy rõ, đi lâm đường hay sao?”

 

Dung Bắc Uyên mới hỏi vừa rồi, Triệu “Cũng không phải” Triệu Khương Lan giận đến mặt mày tím tái, mắt quét một vòng xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc