VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Chương 1149

 

Quay lại xe ngựa, Triệu Khương Lan bắt đầu dạy bảo hồ ly.

 

Nàng dặn nó sau này không được chạy nhảy lung tung nữa, cho dù có chịu oan ức thì cũng không được tùy ý mà bỏ nhà ra đi nữa.

 

Tiểu hồ ly chỉ có thể oán trách, người trong vương phủ đều nghe không hiểu lời mà nó nói, hại nó có khổ mà không thể nói ra.

 

Triệu Khương Lan dở khóc dở cười: “Đó là đương nhiên, ở trên đời này có thể nghe hiểu lời ngươi nói, thì chỉ có lác đác được vài người, ngươi may mắn vừa hay gặp được ta. Nếu như đổi thành người khác thì ai mà có thể nghe hiểu lời ngươi nói cơ chứ”

 

Mộ Dung Bắc Uyên cũng mở miệng nói lời xin lỗi với Tiên Nữ: “Chuyện này là sơ suất của bản vương, nhưng mà bản vương bảo đảm với ngươi, sau này nhất định sẽ không xảy ra bất kỳ sự việc tương tự nào nữa, vì vậy ngươi hãy yên tâm mà trở về với ta đi”

 

Tiểu hồ ly nghe những lời nói đó liền nói một tràng.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía Triệu Khương Lan mà hỏi: “Nó đang nói gì vậy?”

 

Triệu Khương Lan có một chút khó xử mà thuật lại :”Tiên Nữ nói huynh dạy dỗ Vương phi của huynh đi, thay nó báo thù.”

 

Mộ Dung Bắc Uyên yên lặng một lúc, dường như không biết phải làm gì Triệu Thanh Nghi đây.

 

Từ trong tâm mà nói, hắn không hề muốn thừa nhận Triệu Thanh Nghi là vương phi của mình.

 

Nhưng mà chuyện đến bây giờ lại không do hắn quyết định.

 

Triệu Khương Lan cũng hiểu rõ sự khó xử của Mộ Dung Bắc Uyên.

 

Bởi vì đứng từ góc độ của Mộ Dung Bắc Uyên thì hắn có tình cảm rất chỉ là phức tạp với Triệu Thanh Nghi.

 

Đương nhiên, toàn bộ chuyện này đều dựa trên việc Mộ Dung Bắc Uyên cho rằng người ở bên cạnh hẳn trên con đường vượt qua những gian nan vất vả chính là Triệu Thanh Nghi.

 

Nếu như hắn biết được Triệu Thanh Nghi vốn dĩ không phải là người đó, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà vứt bỏ Triệu Thanh Nghi.

 

Triệu Khương Lan càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, nàng bây giờ đang ở Thịnh Khang thì vẫn ổn, ít nhất có thể chú ý nàng ta, vậy sau khi nàng đi thì thì làm thế nào?

 

Lẽ nào thật sự để cho Triệu Thanh Nghi làm càn làm bậy sao, vậy chẳng phải là làm hại Mộ Dung Bắc Uyên rồi sao.

 

Có phải là nên chọn cho Mộ Dung Bắc Uyên thêm một người hiểu chuyện nữa không, chắc sẽ không xuất hiện thêm một trắc phi không biết lý lẽ nữa đâu nhỉ?

 

Triệu Khương Lan trong lòng có chút rối bời nổi lên chút ghen tuông.

 

Sau khi hai người nhanh chóng lên xe trở về thành thì trời cũng đã tối đen rồi.

 

Lúc này, mây đen trên trời đã tản ra.

 

Mặt trăng ở trên cao, trời quang mây tạnh.

 

Sau khi cơn mưa qua đi, đến bầu trời cũng đã trở nên trong xanh quang đãng.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nói nhỏ vào trong xe: “Thời gian cũng đã không còn sớm nữa, ta đưa muội về cung trước nhé”

 

Nhưng mà trong xe ngựa lại không hề có người trả lời hắn.

 

Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy có chút kỳ lạ nên cho xe ngựa dừng lại, mở tấm rèm ra thì phát hiện Triệu Khương Lan đang dựa vào thành xe ngựa mà ngủ quên rồi.

 

Lúc nàng ngủ dung mạo vô cùng điềm tĩnh, người đẹp như tranh.

 

Tiên Nữ cũng lười biếng mà nằm khụy xuống tựa lên đầu gối của nàng, một người một hồ ly, một bức tranh thật bình yên.

 

Đến chó săn cũng cúi đầu, nằm sấp xuống thật yên tĩnh, kèm theo mấy tiếng rên hừ hừ nho nhỏ.

 

Mộ Dung Bắc Uyên liền yên lặng mà nhìn chằm chăm nàng một hồi lâu, không nỡ kinh động đến Triệu Khương Lan.

 

Không biết đã nghĩ đến cái gì, hẳn liền đưa tay ra, từ từ chậm rãi mà xoa xoa đôi môi của nàng.

 

Đây là muốn đưa nàng về rồi sao?

 

Hắn nhịn không nổi mà nghĩ, cho đến khi nào, có thể nhìn ngắm cảnh tượng đẹp đẽ này nhiều hơn.

 

Nghĩ đến hẳn đường đường là Thần vương điện hạ, trong mắt người ngoài, chỉ sợ chính là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng mà đến nữ nhân bản thân yêu thích cũng không có được.

Bình luận

Truyện đang đọc