VƯƠNG PHI BƯỚNG BỈNH LÀ THẦN Y

Vân Quán Ninh còn chưa trả lời, Mặc Phi Phi bên này lại như là gà mẹ bảo bọc cho gà con, kéo Viên Bảo vào trong ngực nói: 

“Thích đeo mặt nạ thì không được à?” 

Nàng ta trừng mắt nhìn Mặc Hàn Vũ: “Nhị ca, có phải là huynh quản nhiều chuyện quá rồi hay không? Rốt cuộc là huynh tới ăn cơm hay là tới để dọa hài tử nhà người ta hả?” 

Ở cạnh Vân Quán Ninh đã lâu, Mặc Phi Phi đã dần bỏ đi thói kiêu căng, ngạo mạn của một công chúa. 

Cho dù là tính cách hay cách thức nói chuyện của nàng ta cũng đều bám sát vào Vân Quán Ninh. 

Người bên đây thấy thế, tỏ vẻ rất hài lòng. 

Mặc Hàn Vũ lại có hơi sửng sốt, gãi đầu nói: “Chẳng qua bổn vương là thuận miệng hỏi thôi, làm sao lại thành hù dọa tiểu hài tử chứ?” 

“Làm sao lại không phải là hù dọa tiểu hài tử?” 

Mặc Phi Phi ôm Viên Bảo, cụt hứng nói: “Đứa nhỏ này đã đủ đáng thương lắm rồi.” 

“Huynh còn muốn xát muối lên vết thương của nó sao?” 

Mặc Hàn Vũ có chút uất ức. 

Hắn ta chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một câu, tại sao lại trở thành sát muối lên vết thương của tiểu tử này rồi? 

Chu Oanh Oanh đặt đũa xuống, hiếu kỳ nhìn Mặc Phi Phi: “Phi Phi, không phải muội không biết tiểu tử này là ai sao? Làm sao lại biết nó đáng thương?” 

“Ta…” 

Cũng may là đầu óc Mặc Phi Phi lanh lẹ, vội vàng nói: “Vừa nãy ta ở trong bếp phụ Thất tẩu, nghe tẩu ấy nói với ta.” 

Chu Oanh Oanh cũng không hỏi nhiều nữa, lại gắp thức ăn cho Chu Điềm Điềm. 

Chu Điềm Điềm và Viên Bảo mỗi người cầm một cái đùi gà, say mê mà gặm. 

Tiểu nha đầu này cầm cái đùi gà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cái chân gà trong mâm. 

Mặc Phi Phi nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc tiểu nha đầu kia vừa đưa tay cầm lấy cái chân gà, nàng ta lại dùng đũa gắp cái chân gà đó bỏ vào trong bát của Viên Bảo: “Con trai nuôi, mau ăn đi.” 

Chu Điềm Điềm bắt hụt, không thể làm gì khác hơn là uất ức cầm lấy một cái cánh gà. 

Gặm cánh gà xong, cô bé lại nhắm tới một cái mâm khác, trong đó còn sót một cái móng lợn. 

Nhìn thấy cánh tay tròn trịa kia nôn nóng muốn cầm ăn thử, Mặc Phi Phi lại đi trước một bước gắp lấy cái móng lợn, nói: “Con trai nuôi, cho con ăn.” 

Chu Điềm Điềm nhìn cái mâm trống, thoảng sửng sốt. 

Một lúc lâu sau lại òa lên khóc. 

Tiếng khóc của cô bé đã làm kinh động tới Chu Oanh Oanh và người ngồi bên cạnh là Mặc Hàn Vũ: “Điềm Điềm, sao thế?” 

Chu Oanh Oanh ngơ ngác hỏi. 

“Nàng ta!” 

Chu Điềm Điểm duỗi tay chỉ vào Mặc Phi Phi: “Nàng ta không cho con ăn!” 

Mặc Phi Phi bày vẻ mặt vô tội: “Nhị tẩu, không phải ta không cho nó ăn đầu. Tẩu xem tiểu nha đầu này mập mạp như vậy, lại còn ăn nữa thì về sau phải giảm cân đó, bổn công chúa là nghĩ giúp cho nó mà thôi.” 

Vừa nghe Mặc Phi Phi nói mình mập, Chu Điềm Điềm càng khóc lớn hơn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc